Những câu chuyện cảm động về cuộc sống

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi DragonJP, 28/4/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Những câu chuyện này là những bài học sâu sắc về cuộc sống muôn màu của chúng ta mà tôi sưu tầm coppi lại. Mong nó làm phong phú thêm cho thư viện.


    1



    Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
    sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
    Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
    phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
    các họa sỹ nổi tiếng.
    Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
    lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
    mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
    Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
    mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
    chuyện xảy ra...
    Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
    mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
    khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
    mình.
    Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
    con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
    Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
    báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
    trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
    từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
    vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
    Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
    hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
    trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
    tay cầm một bọc lớn.
    Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
    bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
    đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
    được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
    phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
    cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
    Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
    treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
    mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
    được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
    Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
    năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
    xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
    nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
    bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
    những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
    phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
    và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
    tiên sẽ là bức chân dung này..."
    Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
    không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
    Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
    Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
    Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
    Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
    Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
    cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
    với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
    hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
    tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
    không?"
    Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
    Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
    đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
    Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
    sẽ dừng tại đây!"
    Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
    các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
    bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
    NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
    BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
     
    AnhVanYeu thích bài này.
  2. AnhVanYeu

    AnhVanYeu <font color=Magenta><b>(^_^)_Gia_Đình_(^_^)</b></f


    hay thế này mà ko ai đọc và cảm nhận nhỉ. Phải bác Trung Rồng JP đây ko nhỉ?
     
    Last edited: 28/4/11
  3. 2



    Người Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri tân.

    21h đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa: Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối: Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi: Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói: chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại...

    Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói: Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối: Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi...

    Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại…

    Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người : một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc: Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên: Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ: Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu...

    Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhau.





    Nhìn chữ ký kia thấy cháu kháu quá . Lâu lắm rồi không vào xây dựng gamethu , chỉ vào xem :D . AnhVanYeu gắn bó nhỉ hjhj

    3




    Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi: Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã chã.

    Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng: Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ: Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo: Con tốn tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh bảo: Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi cùng.

    Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con Vẹt Xanh bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ khỏe mạnh nhé… Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình vậy.

    Một năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.

    Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói: Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói : Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót : Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm… Con Vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con Vẹt vào ngực mình nức nở: Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…

    Ôi! Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…
     
    Last edited: 28/4/11
    AnhVanYeu thích bài này.
  4. AnhVanYeu

    AnhVanYeu <font color=Magenta><b>(^_^)_Gia_Đình_(^_^)</b></f

    Hơ em cũng hoạt động diễn đàn vậy thôi :D. Mà ku Ken lâu lắm rồi ko thấy có ảnh up lên anh nhỉ. Xem nào, có lẽ là từ ngày mọi người Off và đi cửa lò đến giờ rồi. Chắc dạo này ku cậu lớn lắm rồi :D
     

  5. 4



    Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng -
    ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang
    diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :

    - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận
    động này.

    Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller
    nói tiếp:

    - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm
    đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".

    Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".

    Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

    - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ
    chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

    Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang
    lên :

    - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
    Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.

    Ông John Keller kết luận :

    - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến
    tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình
    thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi
    trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống
    chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi
    con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ
    nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

    Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành
    động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương
    xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que
    diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những
    hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
    đau khổ và cái ác




    [​IMG]

    Cháu nó học lớp mẫu giáo 5 tuổi rồi . Nghịch ngợm lắm
     

  6. 5




    Xin thầy hãy dạy cho con tôi
    (Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi
    trường nơi con trai ông theo học)
    Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
    đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho
    cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một
    con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh
    đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy
    hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động
    của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè
    phố...
    Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm
    vui chiến thắng.
    Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.
    Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy
    cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những
    kẻ dễ bị đánh bại nhất...
    Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho
    cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc
    sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và
    những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
    Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người
    xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
    Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và
    cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy
    theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
    Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin
    thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm
    lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
    Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết
    rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
    Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự
    ngọt ngào đầy cạm bẫy.
    Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao
    nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
    Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào
    thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
    Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi
    vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt
    cứng rắn.
    Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản
    thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
    Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng
    hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc
    và may mắn
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này