Cuộc sống nói lên muôn vàn lỗi khổ cực ở nhiều góc độ khác nhau. Hôm nay nhân event viết về những người xung quanh do admin TTH tổ chức cá nhân tôi có đôi lời tâm sự về cuộc sống thực và những dòng xuy nghĩ thực của những người ta phương ở xứ lạ quê người như chúng tôi. mọi người chắc hẳn ái cũng có tham vọng giàu sang phú quý nhưng mỗi con người chúng ta đều có những hướng đi và hành động khác nhau để đạt mục đích của mình. Thưa toàn thể các bạn mình sẽ kể một câu chuyện có thật trong cuộc đời mình phải chứng kiến và cùng một nhóm người vượt qua những ngày tháng gian nan ấy. Vào một ngày trời đẹp tôi vẫn nhớ như in ngày 16/08 2003 với niêm mơ ước đi xuất ngoại chúng tôi 20 người không ai quen ai không ai biết ai gặp nhau trên một chuyến bay của hãng hàng không vietnam airlines bay từ sân bay Nội Bài tới Moscau- Matxitcova, người mơ sang đức người mơ sang anh, Đức, pháp.. ., trên hành trình từ Việt Nam sang Nga tôi quen với anh Tuấn, Anh Đông, Anh Hạnh, Anh Thăng ... người nghệ an, Anh Quang người Hà Nôị và 2 bạn Nữ,..... sau 16 tiếng bay lòng vòng chúng tôi cũng tới phi trường nước Nga. Chúng tôi được 2 người tên Phương và Phóng đón về khách sạn(gọi là khách sạn cho sang đấy là một khu nhà chứa đủ thành phần đủ hạng người). sau khi đến đó tôi và người bạn gái tách riêng ra khỏi đoàn từ vn qua sang một đoàn khác cũng có 16 người đa phần là mọi người ở Miền trung và đ ược thông báo nghỉ một đêm để sớm hôm sau sẽ lên đư ờng vượt biên sang Ukraina. tôi chằn trọc không tài nào nhắm mắt được vì hồi hộp và lo sợ. Rồi cũng đến sáng đúng 5h sáng có 1 chiếc xe thùng nhỏ hiệu KiA đưa toàn bộ 18 người trong đó có tôi và 1 bạn gái trong top 16 người kia cũng có 3 bạn gái nữa. trên chiếc xe thùng không thể tưởng tượng được chỉ rộng khoảng chừng 3m2 mà chúng tôi phải chèn nên nhau ngồi trong quãng đường phải tới cả nghàn km vì chúng tôi đi từ sáng sớm và chỉ được đỗ 2 lần trong rừng để đi vệ sinh. Trên xe chỉ có một ít lương khô và ít nước mang theo chiếc ba lô gọn nhẹ đến khoảng 6h chiều chúng tôi dừng chân tại một khu rừng có 1 người nga ra hiệu cho chúng tôi xuống và đưa vào một khoảng đất trống xung quanh toàn cây cối với những vỏ bao mì tôm, vỏ bao thuốc lá của những người đi trước để lại. chúng tôi đợi ở đó khoảng chừng 5 tiếng đồng hồ để đợi trời tối thì chúng tôi mới xuất phát. Đi cùng đoàn tôi cũng gặp được người tên Hưng lớn hơn tôi 2 tuổi cùng quê Hải Dương, Khi trời bắt đầu trở tối chúng tôi được 3 người nước ngoài to cao vào và đưa bánh mỳ nước uống cho ăn sau khi ăn uống xong khoảng 15 phút họ ra hiệu cho chúng tôi bắt đầu hành trình. Cuộc hành trình từ Nước Nga qua Ukraina ban đầu không có gì vất vả với chúng tôi sau 1 đêm ròng đi bộ chúng tôi được dừng lại 1 điểm và có 1 chiếc xe du lịch 24 chỗ đón khi lên xe chúng tôi được ra hiệu không được ai ngồi hàng ghế đầu và phải nằm xuống ghế và sàn xe để tránh công an và cứ thế chiếc xe lao đi trong sự hồi hộp của 18 con người rồi chúng tôi cũng đến điểm đích là cánh rừng cuối cùng để vượt từ Ukraina sang BaLan chúng tôi được trung chuyển quan 2 lần bằng 1 chiếc xe hiệu mercedes chế lại toàn bộ ghế và cốp để có thẻ nhét được 9 người 1 chuyến trong lần đi này chúng tôi bắt đầu được cảm nhận được sự sợ hãi có 1 bạn gái đã bị 1 tên lái xe đòi cưỡng hiếp rất may trong đoàn chúng tôi toàn những anh đã từng đi qua nhiều lần đã hô hào chống lại tên dâm ô đó vì thế may mắn cho bạn gái đo không làm sao. với bộ dạng của tên người nước khi trở lại xe với thái độ hằn học khó chịu khi điều khiển xe hắn làm đủ trò lạng lách để chúng tôi bị dồn nén thật tội nghiệp cho những người bị nhét trong cops xe tôi lại may mắn ngồi ghế phía trước đeo bộ tóc giả màu vàng óc cho giống vs người địa phương, chúng tôi được chở đến nơi tậm kết là một lùm cây rất to và ở lại trong đó đợi đoàn sau tới. khoảng chừng 5 tiếng đồng hồ sau đoàn sau cũng tới điểm chúng tôi khi đó lại xuất hiện 1 tên người nước ngoài to cao mặc bộ quần áo dàn di nhìn rất hung tợn hắn tiến lại tất cả chúng tôi và miệng lẩm bẩm cái gì không vì chúng tôi không hiểu tiếng địa phương đó hắn bắt đầu tỏ thái độ bực tức ra hiệu cho chúng tôi quang toàn bộ túi sách, ba lô ở lại nhưng vì nhiều người không hiểu được hắn đến tận nơi giằng lấy chiêc ba lô rồi quảng vào cốp xe cứ thế lần lượt từng người một bị hắn lột sạch. tôi và một bạn gái cùng một anh nữa người Nghệ An anh ấy đã từng đi 2 lần rồi lên anh ấy đã nói thầm bảo rằng những đồ không cần thiết thì nên quang đi nên tôi cũng làm theo chỉ cố mặc trong người đến 2 cái quần bò trong người và 1 cái áo len và đồ lót để có đồ thay vs chống lạnh khi đêm tới sau khi hắn đã lột tất cả ba lô túi sách quảng vào cops xe rồi leo lên xe phóng một mạch đi mất để lại chúng tôi với những vẻ mặt ngơ ngác dõi nhìn rất may chúng tôi được Anh người Nghệ An trấn an không sao. Chúng tôi lại chờ đợi trong sự thấp thỏm khoảng chừng 30 phút sau có 3 tên người nước ngoài đến ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị lên đường và vứt cho chúng tôi ít bánh mỳ và xúc xích để ăn lấy sức lên đường chúng tôi được nghỉ khoảng 15 phút thì một tên trong 3 tên người nước ngoài ta hiệu xuất phát. chúng tôi bắt đầu đi những chặng đầu tiên với đôi chân đã mệt vì bị nhồi nén và đi bộ của chặng trước. chúng tôi đi trên những quả đồi trọc khoảng 4h đồng hồ thì bắt đầu vào cánh rừng rất khó đi khi đó có 1 tên ra hiệu cả đoàn dừng lại và ra hiệu từng người nắm tay nhau kiểu rồng rắn lên mây chúng tôi làm theo và đi được khoảng gần 1h đồng hồ trong rừng thì mọi người thấm mệt. vừa mệt vừa khát chúng tôi ra hiệu xin được nghỉ nhưng bọn chúng tỏ ý không muốn nghỉ chúng tôi phải tiếp tục đi, tự nhiên "cạch" tiếng cành cây khô gẫy kêu to hơn bình thường và trong đêm tôi chỉ nghe được tiếng "hự" và một tiếng rên kêu đau quá và nghe tiếng " suỵt" sau khoảng 30 phút chúng tôi được nghỉ chân thì mới được biết vừa có người dẫm phải cành cây khô và kêu to đã bị một trong ba tên đấm một cái vào bụng. Khi này sự căng thẳng lại gia tăng lên chúng tôi. Chúng tôi được nghỉ khoảng 15 phút thì 1 trong ba tên ra hiệu đi tiếp, lại nắm tay nhau chúng tôi đi được khoảng hơn 1 h đồng hồ thì trời bắt đầu sáng mờ lúc này ai cũng mệt và rất đói cảm thấy chân mình như đeo cả tạ sắt và tôi đã bị lả đi và được 1 tên đến dìu vào một cái hố trong rừng rất sâu và cho cả đoàn nghỉ và chúng cho chúng tôi khoảng 5 cái bánh mì mầu đen to như cái nồi cơm điện và 10 chai nước gas 1,5L khi đó 1 tên trong số đó lại gần tôi và cắn cho tôi 1 miếng táo và ít socola đen để dưỡng sức. Sau khi chúng tôi ăn uống xong 1 tên lại gần nói "many,many yes" vì có anh trong đoàn đã bảo trước đừng có bảo có tiền hãy cất thật kĩ để phòng thân thân nên cả chúng tôi đều lắc đầu. Hắn hằn học bắt chúng tôi đứng từng người để hắn kiểm tra có một số anh đã không cẩn thận đã bị mất vài chục đô la sau khi chúng khám xong chúng ra hiệu cho chúng tôi nằm ngủ để lấy sức nhưng có ai ngủ được với cái thời tiết lạnh của buổi sáng sớm đó và trong bộ dạng quần áo đều bị thấm ướt và muỗi thật là vô cùng nó như những kẻ khát máu lâu ngày chưa được tí gì trong người. Chúng tôi chỉ cần vơ tay có khoảng chừng hàng 100 con muỗi nằm gọn trong tay đó là sự thực các bạn ạ !. Sau khi nghỉ ngơi cả 1 ngày dòng dã đến khoảng 23h chúng đến và cho chúng tôi chút bánh mỳ, nước, socola, sau khi ăn xong chúng ra hiệu tiếp tục đi. và cứ thế chúng tôi ai cũng bị những trận đòn chỉ vì dẫm phải cành cây khô hoặc làm đứt dây nắm tay. Nhưng lúc này biết kêu ai bấu víu vào ai bây giờ phải mặc cho số phận thôi vậy là chúng tôi cũng vượt qua một đêm nữa trong rừng nhưng thật không may cho chúng tôi khi bọn chúng điểm danh lại thiếu mất 1 người trong đoàn chúng đã phải quay lại lùng xục mà không thấy chúng tức tối đánh những ai lên tiếng và bắt đầu chúng ra hiệu cho chúng tôi đi ra một đám cây và nghe thấy tiếng động cơ ôtô ì ì đợi sẵn. chúng tôi ai cũng mừng vì chuẩn bị ko phải đi bộ cái mừng đồ chưa được bao lâu sau khi chúng tôi lên xe chạy được khoảng 1km thì đằng sau xe một màu đỏ chói của đèn công an nước BaLan và thề chúng tôi bị bắt. - trong khoảng thời gian bị trong tù ở phí balan tôi đã kịp làm quen vs toàn bộ anh, em trong đoàn. Bây giờ nhìn mặt ai cũng bơ phờ vì cái mệt cái đói. Chúng tôi ở lại balan khoảng 1 ngày và bị dẫn độ trả về phía Ukraina khi chúng tôi được xe bus sang trọng của đất nước balan trao trả cho phái Ukraina nhìn thật hoành tráng nhưng bắt đầu chúng tôi sang xe của phia Công an biên phòng Ukraina thì là lại một bước ngoặt nữa, vì khi nên xe không giống bên balan chúng tôi không bi còng bằng những chiêc còng số 8 nhưng khi bước sang xe của Ukraina chúng tôi bị còng từng người 1 và lên 1 xe bus nói thật ở Việt Nam mình chắc chỉ để trở lợn. Sau khi chúng tôi được Lính biên phòng Ukraina dẫn độ về một nhà tù nằm dưới lòng đất và chỉ được lên mặt đất 30 phút khi mỗi buổi sáng bắt đầu chúng tôi bị giam tại đây 3 ngày đêm và đươc chuyển toàn bộ xuống 1 trại tù mới trên xe các anh đi trước đã bầy cho những kinh nghiệm cất dấu tiền : - giấu bằng cách quấn nilong và hơ qua bật nửa thành viên thuốc con nhộng và nuốt vào bụng khi nào đi vệ sinh sẽ tìm sau ^^ - giấu đế giầy, hoặc giấu trong bộ phận sinh dục phụ nữ hoặc hậu môn. sau một ngày chúng tôi đã tới nơi giam giữ mới. khi tới nơi chúng tôi chia làm 2 khu nam riêng nữ riêng và làm thủ tục nhập trại. Chúng bắt chúng tôi lột sạch quần áo không còn cái gì và bắt đứng lên ngồi xuống 3 lần để lục lọi tiền bạc và những đồ có bị cất dữ trong hậu môn và những ai không may mắn bị chúng lột sạch. sau khi chúng tôi được kiểm tra các thủ tục xong thì được thả ra khu khuôn viên rộng trừng 1000m2 với nhiều người trên thế giới khác nhau, từ Philipin, trung quốc, ấn độ, pakittan..., khi chúng tôi ra và rất may được những người việt nam khoảng 20 người đón và hỏi han cho ăn uống những đồ mà được phát, " bánh mỳ đá, cá hộp. hạt bobo,..". h quavươt Những ngày tháng trong trại tù quả là những quãng thời gian để hiểu được tình người chúng ta, mâu thuần có, đoàn kết có, chia bè phái có,.. và những bữa đói, no có nhau, rau rừng là thứ chúng tôi lấy để cải thiện đời sống" lá han, lá bồ đề,...,có những lần chúng tôi bị bỏ đói cả 4,5 ngày lúc đó thật tủi nhục và đắng cay nhưng có tinh thần đoàn kết chúng tôi người việt nam bị tù tại trại NAGA- Ukraina đã nỗ lực vuơ rất nhiều vấn đề phức tạp xảy ra. Quãng thời gian này chúng tôi bị bắt đi làm xây dựng không công cho bọn cai tù, làm những cái mà tôi chưa từng làm,... Và thật thắm đượm, khăn khít khi được đàn anh hướng dẫn chỉ bảo giúp đỡ tận tình. Trong phòng tôi, nói là phòng chứ chỉ là một cái công ten nơ thôi và có 16 chiếc giường tầng 1 chiếc 2 tầng là 16 chiếc và có 20 người sống và sinh hoạt trọng 1 diện tích cực hẹp. Nói chung về chất lượng cuộc sống trong đó chúng tôi không bằng một con chó, thời gian trôi qua chúng tôi sống với nhau như thể anh em ruột tôi rất xúc động và nhớ lại những người anh đã dìu rắt tôi đi đã động viên tôi mỗi khi cảm thấy chán nản mong sao tôi được gặp lại các anh và chỉ biết thầm cảm ơn các anh đã giúp tôi thành một người biết tin vào niềm tin trong cuộc đời. đừng vững trong những hoàn cảnh khó khăn để vượt qua tất cả và có những giờ phút như ngày hôm nay tôi rất biết ơn những người cùng đồng cam cộng khổ vượt qua những ngày tháng thật là gian lao vất vả để đạt những mục đích của mình. Tôi muốn chia sẻ những mất mát của những người có hoàn cảnh như tôi mà không được may mắn như tôi có những người đã phải bỏ mạng nơi rừng sâu thẳm và có những người phải mất mái ấm gia đình khi quyết định đi ra xứ người để thay đổi kinh tế cho gia đình xã hội. sau khi ngồi tù ở Ukraina 7 tháng chúng tôi được thả tự do và tiếp tục vượt biên và một số người như chúng tôi đã đến được điểm đích mà mình mong muốn. tôi muốn gửi tặng các bạn 1 bài thơ bài thơ này nói nên tất cả những ngày tháng và những hoàn cảnh của những người vượt biên như chúng tôi bị ngồi tù đầy xứ người. Bài thơ mang tựa đề " Nhật Ký Tù Ukraina" Chúng tôi ra đi từ miền quê xứ sở Mầm mống con người đất việt thân yêu Giờ đây tôi muốn nói lên đôi điều Mong quý bạn đọc. Hiểu nhiều và thông cảm Tháng 8 mùa thu trời không còn ảm đạm Chuyến xe tốc hành dời bến xa quê Vợ tiễn chồng, chồng tiễn vợ lại lên đường Sân bay Nội Bài một chiều thương và nhớ Cảnh chia ly người đi kẻ ở Muốn tâm sự nhiều nhưng sợ lỡ chuyến bay xa Đúng 2 giờ máy bay cất cánh sang Nga Vẫy tay chào Việt Nam quê hương tôi yêu dấu Ước mơ lớn sang Anh, Pháp và Đức Kiếm chút tiền về xây dựng quê hương Nhưng than ôi! số phận đã an bài giờ đã 7 tháng mà vẫn còn nằm trong ngục Đời chữ vinh nay biến thành chữ nhục Có chữ quang sao bóng tối lại bao trùm Sóng gió cuộc đời sao cứ lỡ hành hung Ai có hiểu được cảnh lao tù là thật vậy Sáng thức dậy với mẩu bánh mỳ chưa từng thấy có độ dầy không quá 2 phân và đường kính không sai 15cm Thêm cốc nước tăng phần nhựa sống Ngồi trò chuyện và đánh bài quỳ mà lòng cứ trông ngóng Đến 2h lại thêm bát cháo buổi trưa Mộc mạc bột ngô hay bột mỳ xay vừa Tuy nhiều món nhưng cũng chỉ 2 thìa trong bát Nằm khó ngủ nhiều khi cất lên tiếng hát Quên nỗi buồn quên cả chuỗi thời gian lúc lặng yên vẫn còn nghe tiếng ai thở than! kêu đói quá Đến 8h chẳng có gì xa lạ Vẫn mẩu bánh mỳ và cốc nước cho qua Chưa đi chưa biết tù Ukraina Đi rồi nên tránh xa nghìn trùng Giờ nằm nghĩ mà thương thay số phận Thương vợ hiền mà nhớ tới các con thơ Biết giờ đây bao con mắt ngóng trông Tính từng giờ từng phút Ước mơ xanh giờ đây bay cao vút Bao lỗi buồn còn lắng đọng mãi trong tôi Việt Nam đất nước tôi cho tôi trở lại thời còn xanh " Bài thơ được sáng tác sau khi tôi vào tù tại Ukraina được 3 tháng" Và giờ đây chúng tôi mỗi người một ngả chưa một lần gặp gỡ và liên lạc được với nhau nhân bài viết này có ai đọc được hãy liên lạc với mình nhé. Chúng ta ôn lại những kỉ niệm. Những ngày tháng khổ cực nhưng mà ấm lòng người. Bức ảnh duy nhất tôi còn giữ được khi ra khỏi tù được 2 tháng và được cha đạo cưu mang ảnh từ trái qua phải hàng đứng đầu tiên" tôi, Dũng béo, anh Bình (cửa lò), Anh Tuấn (khánh thành), Anh (Ngọc cửa lò). Song Anh (đức thọ-Hà Tĩnh) Trung lùn( khánh thành- Nghệ an) Thanh ( Nam Kim- Nam đàn) Việt ( Cửa Lò) Tuấn đen ( Bạo Thành- Nghệ an), Trung ( Khánh Thành) Anh Hiên ( Khánh Thành- Nghệan)Chị lân, chị gợi (Quảng Bình), Phong ( Bảo Thành- NA) Hậu ( Nam Kim- Nam Đàn) Toán (Cửa Lò) Việt ( Cửa Lò) Hùng con ( Sơn Thành- Yên Thành- Nghệ AN). người nằm là cha đạo Cường Tại Thành phố Kiev- Ukraina. và sau những năm tháng tôi cũng có sự đúc kết. Khi viết bài này, tôi biết rõ rằng, mình vẫn chưa chín chắn (rõ là khi người ta trưởng thành già khú đế thì ít ai ngồi luyên thuyên như thế này lắm - trừ khi tự kỷ lâu năm bệnh cũ tái phát!) Đây chỉ đơn giản là một cái nhìn tổng quan rất-chi-là-chủ-quan của một cá nhân tôi một người bình thường , có chút thời gian để nhìn ngẫm mình và xung quanh. Những người đã từng đi du học hoặc phải định cư ở nước ngoài đều biết rõ sự chênh lệch về vấn đề tiền bạc ở xứ mình và xứ người. Ngoại trừ một số trường hợp sống khó khăn từ nhỏ, thì đa số các bạn đều là những người xuất thân từ gia đình giàu có, hoặc từ bản thân là những người khá giả đôi chút khi quyết định đi nước ngoài. Với tài sản như thế, khi ở Việt Nam, có những thứ các bạn sẵn sàng phí phạm. Hãy nhìn xem khi trên Facebook và các trang mạng, các bạn than thở với nhau về việc giá xăng tăng chóng mặt, nhưng Sài Gòn, Hà Nội và những thành phố khác nói chung, tình trạng kẹt xe vẫn là một vấn đề nhức nhối mà chắc chắn sẽ còn kéo dài nhiều năm nữa. Giá xăng tăng không làm giảm kẹt xe? Một phần là vì dân số quá đông. Phần còn lại, những người trẻ các bạn với thói quen lượn lờ ngoài đường, thì giá xăng tăng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để khiến các bạn lo ngại. Trong khi đó, ở những nước "văn minh", nơi mà các bạn đang tưởng tượng là người ta đi xe hơi chứ không thèm đến xe máy; ở những nơi đó, số người đi xe đạp càng ngày càng tăng. Trong các thành phố và đô thị, người ta dùng subway thay cho đi xe mặc dù họ có khả năng chi trả cho một chiếc xe. Bởi vì đồng tiền ở những nơi đó khó kiếm, vì khó nên càng phải giữ, càng phải ki bo. Đáng buồn thay, mỗi lần những người như chúng tôi, mang cái mác "Việt Kiều" về nước, thì trong trí tưởng tượng của các bạn là chúng tôi là những cái mỏ không bao giờ cạn và có thể đào bất cứ khi nào cần. Không biết từ khi nào quan niệm của Việt Kiều khi về nước là phải đầy áp bánh kẹo, quà cáp, tiền lì xì (mặc dù không phải Tết), và bao nhiêu thứ nữa. Những người như chúng tôi_ kẻ cô đơn giữa xứ người_ chẳng lẽ lại phải cô đơn vì sự tưởng tượng thái quá của các bạn? Và vì nỗi lo tiền bạc, những người như chúng tôi phải đi làm vất vả, đôi lúc không có thời gian để nuốt trọn một bữa cơm chứ đừng nói chi đến chuyện lên mạng tán gẫu với bạn bè ở Việt Nam. Vô hình chung, chúng tôi bị nhận lấy một tính từ mỹ miều "chảnh" cho việc vô tình lãng quên bạn bè. Bạn ạ, khi bạn có dư thứ gì, bạn sẽ không bao giờ biết quý chúng, và bạn nghĩ những người khác cũng thế. Bạn có dư thời gian và tiền bạc, bạn không biết sử dụng chúng một cách trọn vẹn, thì không có nghĩa người khác cũng đang phung phí như bạn. Thật nực cười khi trên Facebook, các bạn viết những dòng chán nản cha mẹ, gia đình, chán nản vì... chẳng biết làm gì cho hết thời gian , và hàng tá những thứ chán nản rất chi là vô duyên khác. Vâng, chúng tôi không phải là người giảng đạo cho các bạn. Chúng tôi đang xem những điều các bạn làm là những vở hài vui nhộn_ những vở hài mà chúng tôi ước gì là diễn viên trong đó.. Hãy tưởng tượng xem nếu bị lạc trên đảo hoang, các bạn sẽ làm gì để tồn tại? Khi các bạn đã tồn tại, tức là các bạn đã là chúng tôi bây giờ! (loại trừ trường hợp bị cọp ăn thịt, khỉ bứt lông hoặc bị đà điểu húc đít!) Các bạn luôn có một nơi để dựa dẫm_ tin tôi đi, các bạn không bao giờ một mình như các bạn nghĩ đâu. Đừng lên mạng than vãn mình cô độc. Đừng vì mất đi một người bạn hoặc người yêu thì sẵn sàng treo cổ tự tử. Nếu các bạn nghĩ rằng mình một mình, vậy các bạn đang rất phũ phàng quên đi những người chăm sóc cho bạn khi đau ốm, chạy chọt trường lớp hay những vụ đánh nhau, giúp các bạn làm giấy tờ hoặc lách luật một cách thông minh gọn lẹ; các bạn là những kẻ vô ơn nhất trên đời đấy! Thói sống dựa dẫm khiến cho một phần lớn những người trẻ trở nên hèn nhát. Họ quy chụp trách nhiệm lên đầu người khác, dùng tiền để chuộc tội, một cuộc sống rất ảo, một lý tưởng rất xa vời. Thật tuyệt vời! Chúng ta có một lớp người trẻ vô cùng biến thái! Xin chúc mừng và chúc các bạn sống lâu sống tốt trước khi kịp tỉnh ngộ! Ở những xã hội văn minh, ít nhiều những thói xấu tham nhũng, quan liêu vẫn tồn tại; nhưng nó chỉ là một thiểu số nhỏ. Điều đó có nghĩa rằng, khi người ta sai bạn có quyền lên án; thì khi bạn sai bạn phải nhận lỗi. Ở xã hội này, lời bao biện năn nỉ của bạn có thể làm bằng chứng chống lại bạn, và nhất là cho dù bạn có giàu đến đâu, bạn cũng không thể dùng tiền để mua chuộc đúng sai. Tệ hơn nữa, cuộc sống vật chất khiến tình người thu hẹp, thì những xích mích cũng dễ dàng xảy ra hơn. Chỉ cần một hành động sai lầm, bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Điều có nghĩa là, ở cuộc sống này, bạn phải tỉnh táo và bản lĩnh hơn; hãy dẹp bỏ con người cũ của bạn khi còn ở Việt Nam nếu bạn có mong muốn sống lâu dài ở nước ngoài. Nếu đọc đến đây, hẳn bạn nghĩ rằng, cuộc sống mà khắc nghiệt thế thì tại sao chúng tôi không bỏ cuộc? Ừ đấy_ chúng tôi không bỏ cuộc vì đã bỏ ra công sức quá nhiều. Chúng tôi đã hi sinh tiền bạc, tình cảm gia đình và tình gắn bó quê nhà, bạn bè và cả một cuộc sống có phần dễ dãi của Việt Nam. Chúng tôi đã phải đạp lên quá nhiều chông gai để sống, thì không có điều gì có thể làm chúng tôi bỏ cuộc. Chúng tôi phải thành công, để những gì chúng tôi hi sinh là không uổng phí; cho dù đôi lúc vẫn rất cô đơn vì những suy nghĩ sai lệch từ các bạn. Thì... có ai bảo đời là dễ sống đâu nào? Sau hai năm hơn, tôi biết mình vẫn chưa phải là trưởng thành. Vẫn còn non nớt và rất khờ dại. Nhưng tôi đã có thể tự tin với chính mình rằng, tôi đã tồn tại được sau khoảng thời gian đó mà không "chết yểu". Tôi đã không bỏ cuộc, dù tâm hồn đã mang quá nhiều vết xước khi lăn lộn giữa đời. Một cái nhìn phiếm diện từ tôi, và để các bạn cùng nhìn về nó trên Facebook này, một đôi phút viết ra và mấy chục phút đọc qua sẽ không quá phí phạm, đúng không? Thí sinh: Letunghd ACC: NAGA2007 Char: SkyOnline
Sao khổ thế nhỉ mình đi sang đây nạp hồ sơ xong nửa tháng là bay đến sân bay có người nhà đến đón ...giờ thì giấy tờ TRVALE ^^ để tớ gưỏi bài này của cậu lên báo tiệp nhé
oke cậu đó là sự thật và cũng chỉ tóm tắt chưa đi được nhiều cái còn kinh hơn Thời đó nạp hồ sơ đi du học czech nhưng bị loại vì đóng cửa
Bài viết của mình đã được chuyển thể thành phim, bài này có từ ngày mình bắt đầu ra tù và viết nên trang blog nhưng do lâu ngày blog đó bị thất lạc không còn tìm được. các bạn xem Phim " phía hai chân trời " có nhiều tình tiết có thật ở các nước đông âu thời mình vượt biên.
Mục tiêu muốn có giải làm cái này http://diendan.gamethuvn.net/showthread.php?t=413170^^ mong anh em like nhiệt tình
Mình có thằng bạn đi theo đường dây có lẽ cũng gần giống như Tùng .Cũng ở hải dương ,Lúc đầu có biết là phải vượt biên đâu.chạy chốn chui lủi trong rừng ,đồ đạc tièn bạc mất hết,nói chung chỉ còn mỗi cái xác ,may mà ko bi cảnh sát tóm.Cuối cùng cũng sang đc Ba Lan,Bây giờ thì ổn rồi