Bọn trẻ con viết truyện bao giờ cũng thế lọ thế chai, giải thích lằng nhằng, hơi chút là mang nước mắt, cái chết, sự chia ly ra để dẫn dắt cho cái thông điệp hạn hẹp của nó. Không cần phải "nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa". Đó chỉ là cái ngọn, bản chất vấn đề ở chỗ, khi một mai thức giấc, bạn có xa lạ với mình của ngày hôm qua hay không? Tiên trách kỉ, hậu trách nhân; trước nhìn mình, tự so sánh với mình, yêu mình... vậy mới có cơ sở để nhìn người, so sánh với người, yêu người.