Mẹ ơi! ****** Vu Lan này con không về thăm mẹ Chắc mẹ buồn mái tóc vẫn bạc thêm Chân trời xa mỏi gót Ngọc kiếm tìm Mẹ đang đợi tháng năm dài cô quạnh Vai mẹ còng trên chiếc đôi Quang gánh Tất tả nuôi con chân mỏi gót mòn Cõi Ta bà có trăm núi nghìn non Cũng không gập ghềnh bằng lối đi của mẹ Nắng nám má Xuân Hồng son trẻ Sống vì chồng an phận để nuôi con Trải ngàn năm Thiên địa các lối mòn Vẫn trơ đó tượng Đài của mẹ Năm thai nghén và tháng ngày sinh đẻ Nào lớn lên cặp sách với áo quần Lúc mẹ buồn nhỏ lệ mắt rưng rưng Ai chia sẻ với nhọc nhằn gian khó Con lớn khôn kẻ trăm đường vạn ngỏ Lối Hồng Trần đâu dẫn bước mẹ theo Trời mùa thu mặt nước vẫn trong veo Soi bóng mẹ dáng khô gầy lam lũ Cảnh Hồng Trần con biết bao cho đủ Say mộng đời trong cái bả lợi danh Đâu biết rằng ngày tháng quá mông manh Đua với mẹ bóng chiều tia nắng nhạt Nhìn mái đầu tóc con dần sợi bạc Có nghĩa là tóc mẹ hoá sương ghi Giữa biển đời thúc giục bước con đi Chân chưa mỏi con đâu dừng bên mẹ Bước của mẹ là bước chân cô lẻ Bước con đi luôn có kẻ song hành Đêm mưa buồn trời đất bỗng vắng tanh Vẵng tiếng trống nhà bên ai mất mẹ Lòng thản thốt nhủ thầm rồi cũng sẽ... Vu Lan này con nhớ mẹ mẹ ơi! Lỡ vào đời như vào giữa cuộc chơi Vòng xoáy kéo khó lòng ai ra được Nỗi nhớ mẹ những chiều buồn chân bước Nghe chuông Ngân chiều vắng những câu kinh Hối giục lòng mau dừng bước điêu linh Lòng khắc khoải giựt mình vừa tỉnh