Mẹ tớ... Sinh ra trong một gia đình nông thôn nhưng mẹ tớ không biết làm gì...bởi lẽ nhà nhiều anh chị em. Lên tám tuổi mẹ tớ rời quê hương. Trong gia đình chắc chỉ có mẹ là học cao nhất. Mẹ làm kinh tế rất giỏi ( Đếm tiền như bản năng ) Bố chiều mẹ lắm. Mẹ thì nói rất nhiều nhiều khi mình thấy phát cáu vì toàn nghe chuyện nhà người ta rồi về kể với mình ( giờ thì mình biết là để dạy khéo mình rùi ) Mẹ mình có thể ngồi tám với mấy bác hàng xóm cả buổi mà không biết mệt. Đúng là phụ nữ. Đến giờ ăn cơm bố gọi về !!! Mẹ nấu ăn dở ẹc mà suốt ngày chê mình ( giờ thì mình biết là chê đểu vì đi đâu cũng khoe con gái nhà em biết nấu ăn )Việc chê bai cằn nhằ mình hàng ngày như một thói quen hàng ngày của mẹ !!! Đến lúc đi học đại học, một ngày chắc mẹ phải gọi cho mình 5 cuộc mất (_ _ !). Rồi có hôm không thấy mẹ gọi... tự nhiên thấy nhớ...lo... Không được nghe mẹ cằn nhằn thấy thiếu thiếu .Gọi về nhà mới biết mẹ ốm. Tự nhiên thấy xấu hổ với mẹ quá, mới thấy được mẹ quan tâm mình thế nào ( mặc dù nhiều lúc hơi quá ) Bi giờ lớn rùi, nhận thức được tình cảm, sự quan tâm, yêu thương của mẹ rùi nhưng vẫn không thể nói " Con yêu mẹ..." p/s : Nhưng tớ đã nói với mẹ: " Sau này con sẽ giỏi hơn mẹ, hạnh phúc hơn mẹ vì mẹ mãi là mẹ và con vẫn mãi là con của mẹ "
cố lên yến hãy bày tỏ tình cảm khi chính bản thân bạn còn rung động ngôn từ là vũ khí lợi hại nhất mà con người sử dụng>'<