"Cứ cố gắng học đi! Bố mẹ sẽ đi vay tiền để nuôi con ăn học..."

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi Bảo Bối Nhỏ, 18/12/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Tôi sinh và lớn lên trong một gia đình nghèo ở thành phố. Bố tôi làm thợ xây còn mẹ là công nhân. Tôi chỉ cảm nhận được hoàn cảnh gia đình mình khi tôi bắt đầu vào lớp 6. Còn trước đó, hoàn cảnh gia đình tôi chỉ là những dấu ấn mờ nhạt trong tâm trí, nhưng nó càng ngày càng hiện rõ và tràn ngập trong đầu tôi.

    Tôi nhớ hồi nhỏ có lần thèm ăn mía, bố tôi đã ra vườn chặt 1 cây mía cho tôi ăn. Vị nhạt và chua chua của cây mía non đã in đậm vào kí ức của tôi, cho tới bây giờ, tôi vẫn nhớ tới nó cùng vị mặn trên bờ môi. Nhà tôi ở thành phố nhưng là nhà tranh vách đất. Cuộc sống thật khó khăn khi bố mẹ phải vất vả nuôi 2 anh em tôi.

    Mẹ và bố làm quần quần suốt ngày những cũng không đủ ăn. Nhà tôi phải ăn cơm độn sắn (nói chính xác là sắn độn cơm vì cơm có vài hạt thôi), một tháng chỉ mong nhà có khách hay chờ bố mẹ có lương để ăn một bữa mặn có thịt, có cá...

    Dù khó khăn như vậy nhưng chuyện học hành của anh em chúng tôi luôn được lo lắng đầy đủ. Bố mẹ luôn động viên chúng tôi phải gắng học: "Con à, nhà mình nghèo, muốn thoát nghèo chỉ còn con đường là học thôi, bố mẹ ngày xưa không có điều kiện được ăn học nhưng bố mẹ sẽ không để các con như thế". Hồi nhỏ chúng tôi biết sao được những khó khăn mà bố mẹ phải trải qua, làm sao biết đến nỗi lo "cơm, áo, gạo, tiền". Thế nên chúng tôi vẫn vô tư lắm, vẫn học và chơi như bao đứa trẻ khác. Nhưng rồi chúng tôi cũng dần nhận ra những điều mà bố mẹ đang lo lắng...

    Tôi nhớ như in cái ngày ấy, cô giáo gọi mẹ tôi lên nói chuyện về tiền đóng học phí. Nhìn gương mắt khắc khổ và dáng đứng mệt mỏi của mẹ sau giờ tăng ca khiến nước mắt tôi chảy ròng ròng. "Mẹ! Hay con nghỉ học nhé! Bạn con cũng mấy đứa nghỉ rồi, đỡ được nhiều tiền lắm...". Mẹ ôm chặt tôi vào lòng rồi khóc, tôi biết mẹ khóc vì nước mắt của mẹ ấm áp trên lưng tôi. "Con ngốc lắm! Mẹ nói rồi, chỉ vì bố mẹ không được ăn học tới nơi tới chốn nên giờ nhà mình mới khổ như thế, con phải gắng học thật giỏi, phải có nhiều điểm 10 vào nhé. Cứ cố gắng học đi! Bố mẹ sẽ đi vay tiền để nuôi con ăn học thành người. Bố mẹ không thể để con như bố mẹ được, phải cố gắng lên con nhé..."

    "Có thể đói ăn nhưng không thể đói cái chữ" là điều mà bố mẹ đã dạy cho chúng tôi. Học để thành người, để có cuộc sống đỡ vất vả hơn là điều bố mẹ tôi luôn mong muốn. Ngày tôi đỗ Đại học, nhìn gương mặt rạng ngời như trẻ ra gần chục tuổi của mẹ, nụ cười trên ánh mắt của bố tôi đã khóc nức nở. "Bố mẹ ơi! con đã không phụ công bố mẹ, con đỗ đại học rồi này..."

    Thế rồi niềm vui vẫn không thể trọn vẹn, nhà tôi khó khăn quá, việc học đại học sẽ tốn rất nhiều tiền...biết làm sao bây giờ đây?
     
    cuong001, Thiên Thanh Hiroma1230 đã thích.
  2. sao bạn k thi vào sư phạm or quân đội hoặc công an để đỡ tiền ăn học.
    bạn có thể vừa học vừa làm thêm, như đi dạy kèm, phụ quán ăn uống, bán hàng ngày lễ tết, phát tờ rơi... có nhiều việc làm cho sinh viên. cố gắng tìm tòi việc phù hợp cho bản thân để bớt gánh nặng cho gd ( vịc học vẫn quan trọng nhất).
    chúc bạn may mắn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này