Mấy hôm nay tôi băn khoăn có nên viết về chị không, cùng với băn khoăn là suy nghĩ về chị nhiều hơn, nói chuyện với chị nhiều hơn. Ngày mai tôi về quê nghỉ mấy ngày, nếu hôm nay không viết về chị tôi còn dịp nào khác với tâm trạng này không. Và tôi quyết định viết về chị bằng những suy nghĩ bình thường của tôi về chị. Chị người con gái bình thường, lớn lên trong gia đình khá giả nhưng lại có nỗi buồn mất em trai khi chị mới 2 tuổi, em trai chị chỉ sống được 1 tháng sau khi sinh vì sinh thiếu tháng. Rồi mẹ chị sinh thêm em gái, em gái khỏe mạnh lớn lên nhưng đến thời gian học cấp 2 gia đình cùng thầy cô bạn bè thấy em có biểu hiện khác lạ về tâm lý, gia đình đưa em đi khám thì bác sỹ kết luận em bị chứng hoang tưởng. Bệnh tâm lý thì chữa bằng phương pháp tâm lý nhưng khả năng khỏi rất ít so với những bệnh bình thường. Khi gia đình phát hiện bệnh em giá cũng là lúc chị chuẩn bị đi du học, nhà có 2 chị em, em gái bị bệnh chị không lỡ đi lúc này. Chị bỏ qua cơ hội, bỏ qua tương lại tốt đẹp để ở lại. Nhìn bề ngoài chị khỏe mạnh như bao người. Nhưng chị không được vui chơi như các bạn cùng trang lứa, chị từ nhỏ đã yếu và mang nhưng căn bệnh khó chữa về dây thần kinh, dạy dà và khớp. Chị không được hoạt động nhiều và mạnh, cùng với cơn đau do ảnh hưởng dây thần kinh và những trận nôn làm chị mỏi mệt. Chị không ăn được nhiều và thức ăn lạ, chị kể những lần đi đám cưới hay đi cùng bạn bè chị không dám ăn gì, vì ăn thức ăn lạ chị sẽ bị nôn. Một tháng không biết chị bị bao nhiêu ngày đau chỉ ăn cháo và uống sữa, những lần đó nói chuyện với chị mà thương chị quá, lúc đó tôi kể những câu chuyện hài cho chị để chị quên đi cơn đau. Với sức khỏe yếu như thế chị vẫn học tập đạt kết quả tốt, chị cố gắng vượt qua bệnh tật để học tập, để có niềm vui, niềm an ủi cho ba mẹ khi con cái đều không khỏe mạnh như con cái nhà người. Chuyện tình cảm của chị cũng gặp những nỗi buồn. Chị đứng trong sự khó xử giũa 2 người bạn thân cùng yêu chị, chị không dám chấp nhận ai vì sợ sẽ mất tình bạn của cả ba người, rồi mỗi người đi học xa một nơi, khi 1 người đi du học chị mới nhận ra tình cảm chị dành cho người đó nhiều như thế nào. Nhưng yêu thương không được kéo dài khi người yêu qua đời khi đang du học bởi bệnh hiểm nghèo. Chị chìm trong nỗi buồn cùng những kỷ niệm với nhau thời đi học. Thời gian cũng để mọi chuyện lại trong quá khứ. Chị có tình yêu mới nhưng tình yêu với tương lai không chắc chắn. Chị với anh người Nam kẻ Bắc, yêu nhau mà chỉ dám nói yêu thầm. Vì chị sợ khoảng cách trong khi gia đình chị, em gái chị bị như thế. Và hoàn cảnh anh cũng không phải giàu có còn những gắng nặng trên vai, anh sợ không chăm sóc chu đáo cho chị, sẽ làm chị khổ, và anh còn bệnh thầm liên quan tới đường sinh sản, nên anh chỉ dám nói 1 lần yêu chị rùi cả 2 vẫn nói chuyện, quan tâm chia sẻ như bao cặp tình nhân khác, nhưng không ai dám 1 lời yêu nào nữa, không dám đề cập đến chuyện sau này. Tôi biết ngoài xã hội còn nhiều cảnh buồn, nhiều cảnh thương tâm, nhiều tấm gương nghị lực. Nhưng bên cạnh tôi là chị, người mà tôi kính trọng và khâm phục cùng tình thương tôi dành cho chị. Chúc cho chị khỏe mạnh và ít đau hơn về thể xác cũng như tinh thần. Chúc cho chị sau này sẽ có gia đình hạnh phúc bên người biết thương yêu lo lắng chăm sóc cho chị.