Khi ta sinh ra phần lớn được lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ và người thân xung quanh, với tôi người thân là tất cả, người thân là sự sống, người thân là tinh niềm tin sự hi vọng để tôi buớc tiếp trên con đường đầy dẫy những khó khăn và cám dỗ. Nhưng bên cạnh tôi có những người thân khi xa nhà thì họ lại không còn bên cạnh tôi, tôi cảm nhận mình đã lớ rồi và hãy tự lo cho mình, nhưng sự nhút nhá, sự khờ dại của một người luôn sống trong tình yêu của cha mẹ từ khi lọt lòng đến khi bước vào đời khiến tôi không thể tự tin bước trên con đường đó một mình. Để cho gần trường học bố tôi đã thuê cho tội một căn phòng gần trường vì cái sự nhút nhát của tôi nên tôi rất cô đơn và sợ hãi và đúng vào lúc tôi cô đơn tôi sợ hãi nhất thì em " Tình yêu lớn nhất" của đời tôi xuất hiện, em là một người con gái xuất thân tự miền đất Hải Dương cả hai chúng tôi đều là những người con xa quê để lên học tập tại chốn Hà Thành sự bỡ ngỡ của những người vừa ra khỏi ghế nhà trường là điều không thể nào tránh khói, chúng tôi bỡ ngỡ chúng tôi sợ lắm chứ sợ điều gì đó đến với chúng tôi. Ngày qua ngày chúng tôi sống trong cùng xóm trọ đó, một xóm trọ khiến cho tôi vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ nhà cũng chính nơi đó đã dựng lên một chàng trai Mạnh thực sự mạnh mẽ và không nhút nhát như cái thủa học sinh nữa. Một chàng trai 18 tuổi như tôi chưa một lần rung động trước một người phụ nữ nào nhưng với em thì thật sự tôi đã có rung động, không phải sống cạnh em mà tôi cảm thấy rung động mà sự rung động của tôi từ khi đặt chân đến đây, sự rung động đó cộng thêm tình cả có săn trong em đã chở thành một tình yêu đẹp. Lên Hà Nội được hai năm rồi và gần như ngày nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau, chúng tôi giúp đỡ nhau trong việc học, đi chợ vào nấu nướng cùng nhau, bên nhau những lúc cả hai gặp khó khăn trong cuộc sống, còn nhớ khi tôi mới lên Hà Nội tôi có một khát khao cháy bóng thi lại ĐH để được học cái ngành mà tôi mơ ước từ bao lâu nay những lúc tôi ôn thi đến tận 3h sáng cũng chính em là người đã nấu mì và mang lên tận phòng cho tôi cứ bên ngoài cửa mà có tiềng gõ cửa nhè nhẹ là niềm vui và sự tự tin trong tôi thật lớn biết bao vì đó là em không chỉ là một bát mì mà gặp em được nghe giọng em được nghe lời chúc : "Cố lên anh!" thì tôi thật hạnh phúc và tự nhủ với mình rằng phải cố găng bố mẹ mình cũng đã khiến họ thất vọng rồi giờ không thể để nguời mà mình yêu thương phải thất vọng. Hai năm không phải là thời gian quá ngắn cũng chẳng phải là thời gian dài nhưng với tôi,em và tình yêu của hai chúng tôi thì nó đủ để dựng xây lên một tình yêu đẹp, một cuộc sống hạnh phúc bên nhau mà không quan tâm tới biết bao gian nan và thử thách đang chờ đón chúng tôi và cũng chẳng quan tâm rằng ngày tận thế sắp tới, và dù có điều đó xảy ra đi chăng nữa với tôi và em chúng tôi chẳng có sự hối tiếc nào quá lớn cả chúng tôi đã yêu đẹp một cuộc sống hạnh phúc bên nhau có sự hổi tiếc ở đây phải chăng chỉ là em và tôi chưa tiến đến hôn nhân mà đã phải ra đi .... Những ngày hạnh phúc cùng em .... + Ngày sinh nhật em. +Cùng em làm bánh + và đi chơi cùng em Và cuối cùng " Em là hạnh phúc trong anh. Em là ánh mặt trời trong tim anh, Nếu thiếu em trái tim anh như thiếu ánh sáng của mặt trời [video=youtube;LYHW93ZvkzM]http://www.youtube.com/watch?v=LYHW93ZvkzM&list=HL1355845727&feature=mh_lolz[/video]