[ Event ] Viết về người xung quanh mình

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi kiemsoaiVN, 12/12/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. kiemsoaiVN

    kiemsoaiVN Guest

    [​IMG]
    1 năm rồi 10 năm ,cho đến tận ngày cháu chết, cháu cũng không bao h có thể quên được ông,nỗi nhớ không thể dịu bớt mà đến niềm đau cũng chỉ ngày một sâu hơn ,nó sâu tới nỗi , có lúc cháu nghĩ rằng cháu sợ cảm giác chia lìa người thân hơn cả cái chết.Đối với tôi, ông nội là người có ảnh hưởng sâu sắc nhất và cũng là người tôi kính trọng nhất. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi lớn lên, không ngày nào tôi không ở bên ông. Dù ông đã xa mãi nhưng có một điều chắc chắn: rằng trong trái tim của người cháu…luôn có hình ảnh người ông, rất đậm, rất sâu, và tồn tại mãi mãi.
    1 giờ sáng – mọi ánh đèn đã tắt và mọi người đã chìm vào giấc ngủ ấm áp. Còn tôi - đang thức và nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi có những vì sao sáng lấp lánh. Có lẽ tôi đang nhớ ông nội của mình. Nhớ lắm, nhớ…
    …Nhớ ngày bé, khi tôi còn học mẫu giáo, sáng nào ông cũng đưa tôi đi học. Chiều chiều ông đến đón tôi về và tôi chạy thật nhanh sà vào lòng ông làm nũng. Tôi biết chắc rằng thế nào ông cũng có quà cho tôi. Hôm thì kẹo, hôm thì bim bim, hôm thì bánh ngọt, hôm thì… Ôi! Với trẻ thơ thì còn gì vui sướng hơn? Và trên con đường quen thuộc, ông dẫn tôi về nhà. Ánh nắng nhè nhẹ trải đều khắp chung quanh, hai cái bóng đổ dài lồng vào nhau. Bóng lớn che chở cho bóng bé, bóng bé nhảy nhót vang lên tiếng cười khanh khách…
    Lớn thêm một chút, tôi trở thành học sinh tiểu học. Bố mẹ tôi còn lo làm ăn nên ở nhà hầu như chỉ có hai ông cháu. Ông dạy tôi bao điều hay và tôi thấy cuộc sống trong mắt mình thật thú vị. Tôi biết cho gà ăn, biết đi chợ mua hàng, biết nấu những món ăn đơn giản…Tôi còn biết làm nhiều đồ chơi: làm cánh diều, làm thuyền giấy…Bạn có nghĩ rằng tự nhiên mà một đứa trẻ có thể làm được những điều đó? Không, tất cả đều do ông tôi dạy. Cứ thế, tôi lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của ông, trong sự dạy dỗ chỉ bảo ân cần. Tôi thấy mình thật hạnh phúc!
    Từng ngày, tôi lớn dần lên còn ông lại già đi trông thấy. Ông yếu dần, nếp nhăn nhiều hơn. Việc đi lại của ông dần trở nên khó khăn, một phần cũng do vết thương cũ ở chân tái phát. Ông từng kể với tôi rằng: hồi trẻ ông là công nhân và trong một lần thi công, ông bị ngã từ tầng hai xuống. Tôi biết, ngã như vậy sẽ đau vô cùng. Bởi vậy, với tôi ông không chỉ là người ông hiền từ, tốt bụng mà ông còn rất nghị lực và mạnh mẽ. Vào những ngày trái gió trở trời,chắc hẳn vết thương ấy làm ông đau lắm. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, ông đều mỉm cười. Lúc đó tôi còn quá trẻ con và ngây thơ, nhìn thấy ông cười, tôi không mảy may nghĩ nhiều... đâu biết rằng ông vẫn thường quay mặt đi mà rơm rớm nước mắt. Rồi…không lâu sau đó, ông đã ra đi, đi đến một thế giới khác, vĩnh viễn rời xa tôi. Đến lúc đó tôi mới hiểu cảm giác hối tiếc là như thế nào. Tôi trách bản thân, trách sự hồn nhiên, vô tư của mình nhưng phải chăng đã quá muộn? Nước mắt rơi…xót xa!...
    5 năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy. 5 năm – tôi tự phải sống tự lập. 5 năm – bao buồn vui mà không có người sẻ chia. 5 năm – tôi không được gọi hai tiếng “ông nội”. Tôi thấy nhớ bàn tay ấm áp của ông, nhớ khuôn mặt hồng hào, nhớ chòm râu trắng tôi đã từng vuốt ve, nhớ những cử chỉ đầy yêu thương… Nhớ lắm, nhớ rất nhiều, nhớ tất cả những gì thuộc về ông tôi. Với tôi, ông không phải ông Bụt đem lại phép lạ như trong truyện cổ tích, nhưng ngoài phép lạ ra, ông cho tôi tất cả. Và ông mãi là người ông tuyệt vời nhất trên thế gian!
    Tôi đang nắn nót viết từng chữ, từng chữ một, vì những hàng chữ viết ra kết lại hình ảnh người ông tôi yêu quý nhất. Tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay và bắt đầu cảm nhận vị mằn mặn ở khóe môi. Hình như tôi khóc…Bạn biết không, trong cuộc sống của chúng ta không thiếu những giọt nước mắt chứa đựng cả niềm vui lần nỗi buồn. Như một cậu bé nghèo đỗ đại học, mẹ cậu đã khóc. Khóc không đơn thuần vì vui sướng khi con mình đạt được ước mơ mà ẩn sau giọt nước mắt là nỗi lo lắng thao thức khi ngày mai phải làm gì để có tiền cho con nhập học. Hoàn cảnh của tôi thì không như thế. Tôi khóc vì tôi nhớ ông, cảm thấy hạnh phúc trong những năm tháng sống bên ông, được đón nhận tình yêu thương trọn vẹn từ ông và cũng bởi…ở một nơi nào sâu thẳm, có một nỗi đau không bao giờ lành, sự thật quá tàn nhẫn khi ông đã không còn bên tôi!
    Giờ đây, tôi đã có những suy nghĩ và dự định cho riêng mình. Mục tiêu của tôi chính là trở thành một công dân hữu ích, một con người tự tin và nghị lực, đủ khả năng làm tiếp những công việc còn dang dở trong cuộc đời ông. Chắc chắn rằng trong tương lai không xa, ông có thể tự hào về người cháu ông yêu nhất.
    ( Điều muốn nói: “ Nếu bây giờ có một ngôi sao băng vụt qua, tôi chắc chắn mình sẽ chắp tay mà cầu nguyện: “Ông ơi! Ở nơi đó ông có nhớ cháu không? Ông hãy trở về đi, để cháu được chăm sóc và yêu thương ông nhiều hơn!”. Vậy đấy, tôi vẫn thường ao ước như thế. Nhưng sự thật thì thường không như chúng ta ước. Vì thế nên tôi muốn khuyên bạn: đừng thờ ơ với hiện tại, hãy biết quan tâm và trân trọng những người thân bên bạn. Bạn biết đó, khi tôi rút ra điều này thì đã quá muộn. Hãy biết yêu thương ngay từ bây giờ, đừng chần chừ bạn nhé!”… Tôi viết bài văn này như một lời cảm ơn đến người ông của mình. Ở nơi đó, ông hãy luôn mỉm cười ông nhé!. )
     
    Last edited by a moderator: 18/12/12
  2. Hay ghê, cảm động. cứ ngỡ là chỉ biết thông ass TM onion17
     
  3. Up cho kiêm soái nhé nghe cảm động quá :(( loạn arena nhưng đậm chất tình cảm like bạn đó :)
     
  4. Hay lắm KIEMSOAI. cậu đúng là 1 ng cháu hiếu thảo , đọc mà mình cũng dưng dưng nước mắt vì nhớ người thân. cám ơn cậu cũng cho mình biết lên phải quý trọng những người thân của mình hơn.

    Hay lắm KIEMSOAI. câu đúng là 1 ng cháu hiếu thảo , đọc mà mình cũng dưng dưng nước mắt vì nhớ người thân. cám ơn cậu cũng cho mình biết lên phải quý trọng những người thân của mình hơn.
     
  5. Bài viết rất hay, nhưng đáng tiếc bạn copy của người khác. khi đọc tôi thấy nhớ giống 1 chuyện tôi từng đọc.
    Tình cảm cần từ trái tim bạn ah, bạn có tình cảm với ông thật thì nên viết từ đáy lòng dù văn vẻ không hay, nhưng đó là tình cảm thật của bạn.
    bạn copy từ trang này và sửa 1 ít : http://me.zing.vn/apps/blog?params=/hoiconbitbat/blog/detail/id/142355440
    3ngày ,50ngày,100ngày và .cho đến tận ngày cháu chết, cháu cũng không bao h có thể quên được ông,nỗi nhớ không thể dịu bớt mà đến niềm đau cũng chỉ ngày một sâu hơn ,nó sâu tới nỗi , có lúc cháu nghĩ rằng cháu sợ cảm giác chia lìa người thân hơn cả cái chết.Nhưng cháu biết niềm đau đó đã trở thành 1 vết sẹo dài nhất và đẹp nhất mà hiện giờ cháu đang có,nó chứa đựng cả sự hy sinh,sự trưởng thành,sự lo lắng và cả những thứ cảm xúc mà hiện giờ cháu vẫn chưa thể gọi thành tên.Cháu từng nghĩ tại sao người ta không đối tốt với nhau khi còn sống mà phải đến khi sắp chết rồi thì họ mới đối xử tốt,mới quan tâm đến nhau,h thì cháu đã có câu trả lời rồi ông ạ,Cháu yêu ông nhiều lắm,bằng 1 thứ tình yêu cháu cất sâu trong trái tim của cháu,nhưng cuộc sống hằng ngày,những chuyện vặt vãnh xung quanh cháu giống như những hạt cát vậy,nó cứ bay váo trái tim cháu,che lấp dần tình yêu thương ,sự quan tâm của cháu đối với ông,nhưng tuyệt nhiên nó không bị mất,nó vẫn luôn ở đó,chỉ cần đợi 1 cơn gió đủ mạnh để cuốn bay tất cả những hạt cát đó.Nhưng thật lạ là càng nhiều cát bay vào trái tim cháu thì ông lại càng lấy tay phủi sạch cho cháu,ông không cho phép cát ở lại trong trái tim của cháu lâu ,ông không cho phép tình yêu thương của cháu bị che lấp.Tất cả mọi việc ông làm cho cháu,đều khiến cháu cảm nhận được tình thương vô bờ bến.Có thể trái tim của nhiều người thay vì đong đầy tình yêu thương thì trái tim họ lại chỉ toàn là cát thôi,nhưng cháu cũng không sợ bởi ít nhất cháu đã có ông!cháu sẽ không phải hối hận về bất cứ điều gì cả!

    Ngày còn bé...

    Ông là người bạn thân nhất của cháu.

    Từ sáng khi cháu mở mắt ông luôn là người đầu tiên cháu nhìn thấy,ông đi tập thể dục về ,bộ quần áo còn chưa thay,nhưng ông đã vào để xem quần cháu có bị ướt không,bởi cháu mắc bệnh thích ..tè dầm,đến bây h cháu không thể lục lọi trong nhiều ngăn ký ức về ông ,cái điều ông đã nói với cháu lúc đó,cháu chỉ biết ông đã lấy quần thay cho cháu,1 tay cháu nắm vào bờ vai xương xương của ông ,1 tay hình như cháu dụi mắt vì còn ngái ngủ,ngày nào cũng vậy,dường như đó là thói quen ngày bé thơ của cháu.

    Tè dầm và cả lười ăn nữacó lẽ là 2 căn bệnh khó chữa nhất của cháu từ hồi còn bé,ông biết cháu sợ ăn,nên hôm nào cũng vậy ông rất hay kể chuyện cho cháu nghe,khi thì chuyện Trạng Quỳnh ăn cắp mèo của nhà vua,khi thì chuyện Thánh Gióng,có lúc ông kể cho cháu nghe cả chuyện ngày xưa ông gặp con ma chó,cháu vui lắm ,vui đến nỗi có khi cháu quên cả ăn cơm mà chỉ ngồi nghe ông kể chuyện,vậy là có ông cùng cháu ăn cơm ,bệnh biếng ăn của cháu cũng không còn nữa...nhưng chỉ tiếc lúc đó cháu bé quá,chưa thể nhận ra được niềm hạnh phúc mà ông đã mang lại cho cháu...giờ cháu chỉ ước được nghe 1 tiếng ông gọi cháu dậy,1 nhan đề câu chuyện nào đó,mà có lẽ ông đã kể đi kể lại đến cả chục lần cho cháu nghe.

    Hồi nhỏ cháu thích được sờ lên...đầu ông,cháu tự hào lắm vì ông cháu "đẹp trai" và đặc biệt hơn tất cả những người ông khác của bạn cháu,tóc ông không mềm mượt mà lại cứng và từng sợi cứ trổng hết cả lên trời,sờ vào đó cháu cảm giác như lòng bàn tay cháu đang được mát xa _vui và tự hào,cháu cười khanh khách,nhưng cháu vẫn chẳng thể biết điều đó đến bây giờ lại là 1 ước mơ hão huyền đối với cháu.

    Ngày còn bé,có lẽ cháu là đứa bị ông đánh nhiều nhất,bản tính cháu nghịch ngợm,tò mò luôn muốn tìm hiểu mọi điều xung quanh,luôn muốn bắt chước người lớn ,đặc biệt là ông.Cháu nhớ có lần cháu đã nghịch ngợm gói bánh trưng theo ông,thế là lại bị ăn cốc vì cái tội làm nồi nhân bánh của ông lung tung cả lên, có lần cháu tò mò đã ngồi bóc nguyên 1 cái giò tròn trục người ta vừa mới biếu ông,thế là lại bị ông đánh mông,rồi vô số những lần khác nữa chỉ vì nghịch quá mà cháu đã bị ông đánh.

    Năm tháng qua đi,đứa bé nghịch ngợm của ông ngày nào đã trở thành 1 thiếu nữ ...cháu mang theo tất cả những kỷ niệm khi còn nhỏ cùng ông khôn lớn...

    Giờ thì cháu lại là người bạn thân nhất của ông.

    Mỗi bữa ăn thay vì những câu chuyện dân gian ngày nào ,ông lại kể cho cháu nghe những câu chuyện về ngày xưa của gia đình,cháu nhớ đã có lần ông kể, khi bà nội mất,ông là trụ cột của gia đình,ông phải phụ dưỡng mẹ già và 4 người con nhỏ,trong đó 1 người thì còn quá nhỏ ,cần nhiều tình thương của mẹ,còn người con gái duy nhất thì bị bại liệt luôn tự ti về bản thân,có lẽ vì 2 điều này mà ông đã không tái hôn lần nữa,ông sợ không ai có thể dành tình yêu đối với các con của ông nhiều như bà nội,đặc biệt là người con út còn quá nhỏ,ông cũng rất sợ người con gái duy nhất của ông sẽ cô đơn khi bố lấy vợ mới ,ông sợ con gái ông sẽ không có ai bầu bạn,nên ông đã quyết định không lấy vợ,để trở thành người bạn tri kỷ của con.Khi đó ông phải nghỉ làm cán bộ ở xã để đi xây kiếm tiền nuôi mẹ già và các con,đến bữa ăn trưa người ta ai cũng được gia đình khi thì chuẩn bị cho quả trứng,khi thì miếng tóp mỡ để ăn lấy sức làm việc,còn ông thì chỉ ăn cơm với dưa,nhiều khi ông thấy xấu hổ quá,nên phải ra chỗ khác ăn 1 mình...thật sự lúc đó cháu vẫn chưa thể cảm nhận hết được bao nỗi cơ cực của ông,phải đến tận bây h mà không có lẽ đến cả khi cháu chết cháu cũng không biết rằng liệu cháu có thể hiểu được hết nỗi khổ của ông hay không.Cháu còn nhớ ông kể ngày xưa khi còn bé ,bố cháu đi mổ tai,buổi tối ông ra trông bố cháu,vì nhớ mẹ quá mà bố cháu đã sờ ti bố để đỡ nhớ,có lẽ đó là nỗi đau mà chỉ ông mới có thể biết được,nỗi đau của 1 người cùng1 lúc phải đảm nhận nhiều trách nhiệm vừa là 1 người cha và vừa là 1 người mẹ....

    Cháu thích lấy dáy tai cho ông,thích cạo râu cho ông,thích mắc màn cho ông trước khi đi ngủ,thích gãi lưng.thích làm nhiều thứ để ông ăn,và thích cả những món ăn ông làm nữa,thích mà không hề gượng ép hay gì cả,đơn giản vì cháu muốn được làm nhiều điều cho ông nội của cháu_người mà cháu hết sức yêu thương.Nhưng cháu chẳng phải là 1 đứa cháu tốt gì cả,lấy dáy tai cho ông thì có lần làm ông chảy máu vì lấy mạnh quá,vậy mà ông chẳng mắng cháu,cũng không tức giận gì cả,thỉnh thoảng đến ngày cháu quên không lấy cho ông ông còn nhắc nữa cháu vui lắm.Mắc màn cho ông kiểu gì mà rơi cả cái đỉnh đồng qua đầu của ông ,ông phải đến bệnh viện khâu 5 mũi,vậy mà ông cũng chẳng mắng cháu,ông còn nói ngày xưa ông bị giặc đánh còn bị đau hơn thế này...cháu thật sự không biết phải làm sao ?giá như ông cứ tức,cứ mắng thậm chí cốc đầu,đánh mông cháu cũng được,đằng này ông lại động viên để cháu không thấy có lỗi...cháu vừa buồn mà lại vừa vui vì cháu biết ông thương cháu nhiều lắm ,nhiều hơn cả những gì mà cháu vẫn thường nghĩ.Có lần cháu lại làm ông ngộ độc thức ăn,khiến ông đau bụng dữ dội ,mà phải vào bệnh viện,vẫn như lần trước ông không mắng ....cháu lại 1 lần nữa biết rằng dù cháu có làm gì đi chăng nữa ông vẫn cứ thương cháu...cháu hạnh phúc lắm,nhưng lúc đó cháu vẫn chưa cẩm nhận được hết niềm hạnh phúc lớn lao mà ông dành cho cháu.

    Tình cảm của cháu đối với ông ngày càng nhiều,cháu vẫn cứ "ngây thơ" mà nghĩ rằng ông và cháu sẽ không phải giống như mọi người khác,không hiểu cháu vô tư quá hay là cố ý vô tư,mà cháu đã quên mất rằng cả ông và cháu đều là con người và không thể tránh khỏi quy luật nghiệp ngã của cuộc sống:" sinh lão bệnh tử".Ngày mà cháu biết ông mắc căn bệnh ung thư quái ác cũng là ngày đầu tiên cháu thấy hụt hững,và hiểu được nỗi lòng của những người đang có người thân mắc bệnh.

    Từ khi ông ốm cháu lớn lên nhiều quá,nhiều tới mức đến cháu cũng không thể nhận ra là cháu đã lớn,đã lớn thật sự,không chỉ ở bên ngoài mà còn ở cả tâm hồn của cháu.

    Cháu sợ lươn ,sợ ếch,sợ làm mọi thứ dính đến máu.Nhưng vì ông ,lần đầu tiên cháu thái lươn nấu cháo cho ông ,vì ông mà cháu mua ếch về xào cho ông,cháu làm giỏi đến nỗi ông không thể tin được đây là món cháu gái của ông làm.Đói với cháu bây h ông chính là người làm cháu vượt qua mọi nỗi sợ hãi của chính mình.

    Lần đầu tiên ,cháu ngủ với ông cả đêmm.Cháu biết những cơn đau vẫn luôn làm ông mất ngủ ,những cơn đau luôn làm ông mệt mỏi ,luôn làm ông đau khổ,cháu biết cháu biết tất cả những điều đó,nhưng cháu không thể làm gì để nó mất đi cả,cháu chỉ biết xoa ngực ,xoa lưng để làm ông bớt đau đi được phần nào.Nhưng ông biết cháu hay ốm,ông bảo cháu hãy đi ngủ đi,cháu không muốn nên lấy lí do chỉ nằm cạnh ông 1 chút nữa thôi,ông đã nằm im mà không động đậy,ông đã không kêu 1 lời để cháu yên tâm mà đi ngủ.Nhưng ông ơi ông có biết rằng ông càng làm như vậy cháu càng đau lòng bởi nhà văn Nam Cao có nói rằng:"khi người ta đau người ta không thể nghĩ đến nỗi đau của người khác",nhưng ông thì không ,ông vẫn luôn nghĩ cho cháu,vì tình yêu thương với cháu mà ông đã thoát ra khỏi 1 triết lí nổi tiếng của 1 nhà văn nổi tiếng,những cơn đau dữ dội không thể làn tình yêu của ông đối với cháu suy giảm và đúng có lẽ ,đến cả ngày cháu chết cháu cũng không thể quên được câu nói của ông với cháu : "1 h đêm rồi đấy".Thật sự nghe xong cháu đã không thể cần được nước mắt của mình,cháu đã khóc nhưng không để ông nhìn thấy,khó chịu và đau đớn quá,cháu biết ông nhắc cháu đi ngủ ,nhưng cháu làm sao có thể ngủ được khi mà ông đang đau đớn như vậy.Và nếu cháu biết đêm đó là đêm cuối cùng ông có thể nói chuyện bình thường với cháu thì cháy sẽ ghi âm lại,mà không cháu sẽ thu lại toàn bộ giọng nói của ông vào tría tim của cháu,bởi đó là cách tốt nhất để mỗi khi cháu nhớ ông cháu có thể lấy ra nghe...

    Chắc ở kiếp trước ,ông và cháu đã có duyên định sắn.Giờ phút ông từ giã cõi đời này,chúa cũng là người ở bên cạnh ông.Cháu nằm cạnh ông,lau mồ hôi cho ông,ngắm gương mặt nhợt nhạt xương xương của ông đã bị những cơn đau hành hạ,cháu sờ mắt ông,sờ mũi của ông,đôi lông mày rậm ,bộ tóc của ông giờ không còn trổng lên nữa bởi những thiết bị thở,nhưng cháu vẫn muốn sờ,muốn để nó vào ngăn sâu nhất của trái tim cháu,để cháu không bao h được phép quên hình ảnh của ông,chúa ôm ông,nhắm mắt để những hình ảnh này,để cho thời khắc này mãi mãi ngừng trôi,nhưng cháu lại không hề biết đó là giây phút cuối cùng cháu được ở bên cạnh ông,được sờ vào vào ông và vĩnh viễn từ h trở đi chúa sẽ không còn được ôm ông nữa.

    Đến tận bây h cháu vẫn không thể tin rằng ông đã mất ,điều này ngỡ ngàng đễn mức khi đưa ông ra ngoài đồng cháu vẫn nghĩ cháu đi đưa tang ai đó,nhưng người đó chắc chắn không phải là ông,không phải là người bạn thân nhất của cháu,không phải là người ông cháu vẫn thường chăm sóc,nói chuyện ,vẫn thường ngày vẫn trêu đùa.Mọi người gào khóc gọi tên ông,đau khỏ khi ông ra đi,nhưng cháu không thể ,cháu không thể gào khóc,không thể chảy nước mắt mà có lẽ đúng nhất là vô cảm-không cảm úc,không buồn,không vui,không đau đớn,cháu vẫn không hiểu tại sao cháu lại như vậy.

    Khi cháu trở về ngôi nhà mà ông và cháu đã sống,cháu trở về nơi đã có biết bao nhiêu kỷ niệm về ông,tìm mà chẳng thấy ông,chẳng thấy nụ cười quen thuộc của ông,thay vào đó là tấm ảnh thờ ,là bát hương của ông,lúc đó cháu mới lờ mờ nhận ra ông đã xa cách cháu thật sự ,ông đã không còn bên cạnh cháu nữa.cháu đã khóc ,đã khóc rất nhiều,không cầm nổi,nó giống như 1 cái nhọt đã đến ngày chín,trong đầu cháu bây h hiện lên tất cả những hình ảnh về ông,Từ khi ông là người bạn thân nhất của cháu đến tận bây giờ khi mà ông đã đi xa,tất cả những ký ức về ông giống như 1 bức tranh điêu khắc được 2 ông cháu mình điêu khắc vậy,mỗi ngày 1 lớn hơn,đẹp hơn,và tinh xảo hơn,chỉ có điều thay vì lúc trước 2 ông cháu mình cùng nhau điêu khắc thì giờ chỉ còn mình cháu cầm con dao tiện lên để khắc tất cả những suy nghĩ về ông ,những tâm sự của cháu với ông.Để rồi khi nghĩ tới bức tranh này mà lòng cháu lại tự nhủ: "ông ơi ông sẽ mãi là bạn thân của cháu ông nhé!"


    câu này làm tôi nhớ nhất khi đọc, đọc câu này trên bài của bạn tôi nhớ tới câu chuyện đã đọc
     
  6. Giấy Trắng

    Giấy Trắng Gian hùng thời loạn

    Mình có đọc 2 Bài thực sự thì Công nhận có nét giống, nhưng có cái Khung thôi.

    Khi bạn viết Bài nên suy nghĩ xem mình viết gì, viết ở đâu, trong hoàn cảnh nào, chọn ngôn từ cho phù hợp, đừng vung vãi kiểu ấy, người ta đánh giá bạn.
    Đừng để câu trước thấy tử tế, câu sau thấy mất dạy.
     
  7. bạn đọc từ đầu khi chủ top mới viết bài này thì bạn sẽ biết là coppy. giờ chủ top đã xoá gần hết copy đi rùi và thay vào 1 bài khác. bạn xem ngày tháng sửa bài và ngày t post nha. t post ngày 13 và bài sửa ngày 14

    chủ top xóa bài đầu tiên thay bằng bài ở diễn đàn khác.
    http://thuha95.vnweblogs.com/print/30560/361236
    Tôi viết bài về người ông tôi yêu quý nhất trên đời. Mong các bạn đọc và cho tôi cảm nhận để tôi có thể sửa bài viết của mình tốt hơn ...Cảm ơn !

    --------***----------

    Đối với tôi, ông nội là người có ảnh hưởng sâu sắc nhất và cũng là người tôi kính trọng nhất. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi lớn lên, không ngày nào tôi không ở bên ông. Dù ông đã xa mãi nhưng có một điều chắc chắn: rằng trong trái tim của người cháu…luôn có hình ảnh người ông, rất đậm, rất sâu, và tồn tại mãi mãi.

    2 giờ sáng – mọi ánh đèn đã tắt và mọi người đã chìm vào giấc ngủ ấm áp. Còn tôi - đang thức và nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi có những vì sao sáng lấp lánh. Có lẽ tôi đang nhớ ông nội của mình. Nhớ lắm, nhớ…

    …Nhớ ngày bé, khi tôi còn học mẫu giáo, sáng nào ông cũng đưa tôi đi học. Chiều chiều ông đến đón tôi về và tôi chạy thật nhanh sà vào lòng ông làm nũng. Tôi biết chắc rằng thế nào ông cũng có quà cho tôi. Hôm thì kẹo, hôm thì bim bim, hôm thì bánh ngọt, hôm thì… Ôi! Với trẻ thơ thì còn gì vui sướng hơn? Và trên con đường quen thuộc, ông dẫn tôi về nhà. Ánh nắng nhè nhẹ trải đều khắp chung quanh, hai cái bóng đổ dài lồng vào nhau. Bóng lớn che chở cho bóng bé, bóng bé nhảy nhót vang lên tiếng cười khanh khách…

    Lớn thêm một chút, tôi trở thành học sinh tiểu học. Bố mẹ tôi còn lo làm ăn nên ở nhà hầu như chỉ có hai ông cháu. Ông dạy tôi bao điều hay và tôi thấy cuộc sống trong mắt mình thật thú vị. Tôi biết cho gà ăn, biết đi chợ mua hàng, biết nấu những món ăn đơn giản…Tôi còn biết làm nhiều đồ chơi: làm cánh diều, làm thuyền giấy…Bạn có nghĩ rằng tự nhiên mà một đứa trẻ có thể làm được những điều đó? Không, tất cả đều do ông tôi dạy. Cứ thế, tôi lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của ông, trong sự dạy dỗ chỉ bảo ân cần. Tôi thấy mình thật hạnh phúc!

    Từng ngày, tôi lớn dần lên còn ông lại già đi trông thấy. Ông yếu dần, nếp nhăn nhiều hơn. Việc đi lại của ông dần trở nên khó khăn, một phần cũng do vết thương cũ ở chân tái phát. Ông từng kể với tôi rằng: hồi trẻ ông là công nhân và trong một lần thi công, ông bị ngã từ tầng hai xuống. Tôi biết, ngã như vậy sẽ đau vô cùng. Bởi vậy, với tôi ông không chỉ là người ông hiền từ, tốt bụng mà ông còn rất nghị lực và mạnh mẽ. Vào những ngày trái gió trở trời,chắc hẳn vết thương ấy làm ông đau lắm. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, ông đều mỉm cười. Lúc đó tôi còn quá trẻ con và ngây thơ, nhìn thấy ông cười, tôi không mảy may nghĩ nhiều... đâu biết rằng ông vẫn thường quay mặt đi mà rơm rớm nước mắt. Rồi…không lâu sau đó, ông đã ra đi, đi đến một thế giới khác, vĩnh viễn rời xa tôi. Đến lúc đó tôi mới hiểu cảm giác hối tiếc là như thế nào. Tôi trách bản thân, trách sự hồn nhiên, vô tư của mình nhưng phải chăng đã quá muộn? Nước mắt rơi…xót xa!...

    5 năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy. 5 năm – tôi tự phải sống tự lập. 5 năm – bao buồn vui mà không có người sẻ chia. 5 năm – tôi không được gọi hai tiếng “ông nội”. Tôi thấy nhớ bàn tay ấm áp của ông, nhớ khuôn mặt hồng hào, nhớ chòm râu trắng tôi đã từng vuốt ve, nhớ những cử chỉ đầy yêu thương… Nhớ lắm, nhớ rất nhiều, nhớ tất cả những gì thuộc về ông tôi. Với tôi, ông không phải ông Bụt đem lại phép lạ như trong truyện cổ tích, nhưng ngoài phép lạ ra, ông cho tôi tất cả. Và ông mãi là người ông tuyệt vời nhất trên thế gian!

    Tôi đang nắn nót viết từng chữ, từng chữ một, vì những hàng chữ viết ra kết lại hình ảnh người ông tôi yêu quý nhất. Tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay và bắt đầu cảm nhận vị mằn mặn ở khóe môi. Hình như tôi khóc…Bạn biết không, trong cuộc sống của chúng ta không thiếu những giọt nước mắt chứa đựng cả niềm vui lần nỗi buồn. Như một cậu bé nghèo đỗ đại học, mẹ cậu đã khóc. Khóc không đơn thuần vì vui sướng khi con mình đạt được ước mơ mà ẩn sau giọt nước mắt là nỗi lo lắng thao thức khi ngày mai phải làm gì để có tiền cho con nhập học. Hoàn cảnh của tôi thì không như thế. Tôi khóc vì tôi nhớ ông, cảm thấy hạnh phúc trong những năm tháng sống bên ông, được đón nhận tình yêu thương trọn vẹn từ ông và cũng bởi…ở một nơi nào sâu thẳm, có một nỗi đau không bao giờ lành, sự thật quá tàn nhẫn khi ông đã không còn bên tôi!

    Giờ đây, tôi đã có những suy nghĩ và dự định cho riêng mình. Mục tiêu của tôi chính là trở thành một công dân hữu ích, một con người tự tin và nghị lực, đủ khả năng làm tiếp những công việc còn dang dở trong cuộc đời ông. Chắc chắn rằng trong tương lai không xa, ông có thể tự hào về người cháu ông yêu nhất.

    ( Điều muốn nói: “ Nếu bây giờ có một ngôi sao băng vụt qua, tôi chắc chắn mình sẽ chắp tay mà cầu nguyện: “Ông ơi! Ở nơi đó ông có nhớ cháu không? Ông hãy trở về đi, để cháu được chăm sóc và yêu thương ông nhiều hơn!”. Vậy đấy, tôi vẫn thường ao ước như thế. Nhưng sự thật thì thường không như chúng ta ước. Vì thế nên tôi muốn khuyên bạn: đừng thờ ơ với hiện tại, hãy biết quan tâm và trân trọng những người thân bên bạn. Bạn biết đó, khi tôi rút ra điều này thì đã quá muộn. Hãy biết yêu thương ngay từ bây giờ, đừng chần chừ bạn nhé!”… Tôi viết bài văn này như một lời cảm ơn đến người ông của mình. Ở nơi đó, ông hãy luôn mỉm cười ông nhé!. )


    Những đoạn văn về người thân trên các blog rất nhiều. Tôi không ngờ sau bài copy đầu tiên, t phát hiện ra chủ top lại sửa bài coppy một bài khác vào.
    Nếu tình cảm con người dành cho nhau thay đổi từ thù hận, oán trách bằng những gì tốt đẹp thì đáng quý.
     
    Giấy Trắng thích bài này.
  8. Giấy Trắng

    Giấy Trắng Gian hùng thời loạn

    Amen, anh QuocTe thì lược bỏ bớt đi, tránh dài dòng nhìn choáng lắm.
    Viết đoạn đầu rồi ... là được, đó gọi là QuocTe Đức.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này