Nếu mình biết về topic viết về mẹ sớm hơn thì có lẽ không gửi bài muộn như thế,nhưng mình vẫn quyết định viết bài này gửi lên đây để chia sẻ những điều mình muốn nói với mẹ. Trước khi con biết kính trọng và yêu thương mẹ con đã không biết mẹ khổ cực như thế!... Cái hôm mà con lên đường đi thi đại học cũng là lúc mẹ nhập viện đi mổ. Con và bố ở nhà mà lặng trĩu lo âu. Lúc đó con mới biết cảm giác sẽ mất mẹ là như thế nào. Hôm đó, bố ngồi trên chiếc ghế mà nhìn ra sân, nhìn mắt bố buồn nhưng bố không nói. Trong nhà chẳng còn đồng nào, ruộng nhà mình ngập nước ,vắng mẹ chưa cấy xong, bố cố gắng tranh thủ mấy hôm mưa lớn đi thả lưới kiếm thêm chút tiền gom góp co con đi thi. Lúc đó con chẳng biết làm thế nào cả chỉ biết ngồi bên cạnh mẹ,một lời động viên mẹ cũng không nói nổi. Sáng hôm sau con đi lên thi,bố đưa con 300 ngàn để đi, con cầm tiền mà chảy nước mắt. Bố đã cố động viên con thi tốt,nhưng con lại chỉ muốn ở nhà để chăm sóc mẹ,con đã định không đi thi. Đúng lúc đó thì mẹ tỉnh dậy và bảo con hãy cố gắng vì mẹ và vì tương lai của con,con đã nghe theo lời mẹ và lên đường. Hôm con thi trời mưa lớn, tới phòng thi mà ướt từ đầu tới chân,hôm đó con đã rất buồn,chẳng có chút ý nghĩ gì về môn mình sẽ thi. Con đã rất hối hận khi đã không hiểu được nỗi khổ cực của mẹ để nuôi nấng con. Làm bài mà lòng con thấp thỏm chẳng biết mẹ ở nhà có qua được ca mổ hay không, con chỉ trực hết hai phần ba thời gian để ra ngoài gọi điện về cho bố hỏi về mẹ... Kết thúc kì thi con nhanh chóng về nhà, ôi may sao mẹ đã khỏe mạnh lại. Khi con chưa kịp mở lởi mẹ đã nói với con " Thi tốt đúng không con, dù thế nào mẹ tin con cũng không phụ lòng mẹ". Mẹ nói mà giọng mẹ thều thào làm con nghẹ ứ mà chảy nước mắt. Con về chăm mẹ tới khi mẹ được xuất viện. Thời gian đó con đã suy nghĩ rất nhiều về những hành động của mình trước kia con đã làm để mẹ buồn. Mẹ vất vả từ nhở,tới khi lấy bố gánh nặng càng đè nặng nên đôi vai gầy nhỏ của mẹ,nhưng mẹ chưa một lần ca thán. Con từng nghe mẹ kể khi nhà mình còn tận trên vùng đồi.Mẹ địu con trên lưng đi làm cỏ đồi chè,hay nhưng lần con lon ton theo bố đi tìm quặng ở bãi mỏ Núi Pháo...Tới khi con tới tuổi đi học mẹ đã nhất quyết bảo bố cho con về quê dưới xuôi để con có môi trường học tập tốt hơn. Bao năm con ăn học là bấy nhiêu năm mẹ tần tảo sơm hôm. Mẹ chạy ngày 2 buổi chợ kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Rồi con còn nhớ có những lần đêm đông mưa gió tiếc buổi chợ sơm mai mẹ vẫn dắt xe ra đi lấy hàng. Dù con lớn nhưng mẹ cũng chưa lần nào bắt con làm nặng nhọc.Mẹ luôn chiều con nhất cho dù gia đình mình có khó khăn mẹ cũng sẽ đáp ứng thứ con cần. Có lẽ vì thế mà con đã không hiểu được nối khổ mà mẹ đã phải chịu đựng, con đã cái lại lời mẹ,đã bỏ nhà đi...sao những lúc đó con chẳng thấy hối hận mà chỉ biết oán trách mẹ. Nhưng giờ thì con hiểu mẹ có tình yêu vô bờ bến cho con,có thể hi sinh tất cả vì con. Mẹ đã nói ước mơ lớn nhất của mẹ không phải là sự giàu sang mà là mong con của mẹ trưởng thành,có công ăn việc làm,có một gia đình êm ấm và mối chiều cuối tuần dẫn cháu về thăm ông bà,để mẹ lại nấu cho cháu và con ăn món canh cá ngon nhất mà con từng được ăn. Ước muốn của mẹ đơn sơ quá, giản dị quá khiến con thấy xót xa khi mà thực sự con đã không cố gắng nghe lời mẹ dậy bảo. Sau một tháng con có giấy báo từ trên trường gửi về. - Minh ơi ! con đỗ rồi ! con của mẹ thật giơi!!! Mẹ đã ôm chặt lấy con và con thì thút thít khóc. Mặc dù con là con trai nhưng con không thể cứng rắn khi thấy mẹ xúc động như thế,và đó cũng là niềm vui của con,là tương lai đang đợi con. Con thấy vui mừng biết bao khi con đã không làm mẹ buồn nữa. Những ngày đã qua thực sự là nhũng ngày kham khổ nhất đời mẹ nhưng mẹ đã không oán thán chỉ để con yên lòng đi thi. - Giờ ước mơ của mẹ đã đươc một nửa, một nửa nũa là do con quyết định đó,cố găng lên nha con. Từ cái ngày con nhận ra tình yêu bao la của mẹ,con đã không giám cãi lời mẹ,không giám bực tức mà bỏ đi nữa,con đã tự nhủ mình phải làm điều gì đó đáp ơn lại công sinh thành,nuôi dưỡng của mẹ với mình. Dù truyện đó đã khá xa rồi và giờ gia đình mình cũng khá giả hơn,nhưng thời gian đó nó đã thức tỉnh con người ngu muội trong con để con biết yêu thương bố mẹ tới nhường nào. Con đường vẫn còn xa và mẹ vất đang vất vả ,tần tảo sớm hôm lo tiền gửi cho con mối lần cuối tháng để con yên tâm ăn học. Con chỉ biết cố gắng làm sao sau này những ước mơ của mẹ sẽ thành hiện thực và mẹ sẽ không phải tần tảo sớm hôm nữa, có lẽ nó sẽ làm mẹ mòn mỏi, làm tóc mẹ bạc, vai mẹ gầy nhưng con sẽ cố gắng vì mẹ. Minh cũng mong muốn trong mỗi chúng ta không phải ai cũng nhận ra được hết nỗi khổ tâm của mẹ khi nuôi dậy con,nhưng sẽ là không muộn để đáp trả ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Mẹ luôn là chỗ dựa là niềm động viên mỗi khi chúng ta vấp ngã. Dù bạn co là một chàng trai đã trưởng thành khỏe mạnh hay là ông lão thì vơi mẹ chúng ta cũng chỉ như đứa trẻ bởi với mẹ niềm yêu thuơng dành cho con cái sẽ là vô bờ bến,sẽ vẫn là đứa con cần được che chở và âu yếm bảo vệ. Hãy yêu thương cha mẹ khi chưa là quá muộn. !
Không phải Cậu thanh niên nào ở độ tuổi của bạn, cũng có thể nhận ra đc những điều này. "Lòng mẹ bao la như biển thái bình ... " Ủng hộ bạn!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mình chỉ mong mình cũng như tất cả mọi người đều hãy yêu thương người mẹ của mình, người mẹ duy nhất trên thế gian này có thể bỏ qua cho mình mọi sai lầm để rồi vẫn dang tay đón ta chở về. !