Tên (biệt danh) của tôi là: Mr.tuấn Nơi đang sống: Ha Nội /Q hoàng mai / Nhân vật: DK (Glow), Tiêu đề bài viết: người mẹ của tôi Vẫn hát về mẹ, vẫn hát những lời ngàn đời nhớ ơn người...". Giữa không gian tĩnh lặng, những câu hát như cứa sâu vào tim tôi, rỉ máu. Quá khứ chợt hiện về ... Ngày ấy, gia đình tôi nói giàu cũng chẳng giàu, nói nghèo cũng không đúng nhưng nó có thể đáp ứng đầy đủ những đòi hỏi nhiều khi vô lý của tôi- một cậu bé " chẳng ngoan ngoãn tý nao " trong mắt người khác. Khoảng thời gian ấy, đối với tôi, mẹ cũng chỉ là một người mẹ bình thường như những người mẹ khác trên thế giới này nếu như điều đó không xảy ra, đúng hơn là nếu điều đó đừng bao giờ xảy ra. - Tôi thấy cha con T cặp nhỏ nào vô khách sạn T.T đó ! Cái hôm Dì Tám nói với mẹ tôi cái tin sét đánh đó cũng chính là ngày bắt đầu những sóng gió trong gia đình tôi. Mẹ tôi thì ngày càng suy sụp, tôi thì bị sốc nặng vì cả tôi và mẹ không bao giờ và cũng chẳng bao giờ dám nghĩ rằng cha tôi, một người đàn ông hiền lành, chất phác lúc nào cũng hết lòng lo lắng, thuơng yêu gia đình lại có một người đàn bà khác- không phải mẹ tôi. Tôi mất niềm tin, tôi cảm thấy bị phản bội, tôi từ một thàng bé vô tư lự thích nói, thích cười trở nên trầm mặc hơn, tôi tủi thân, tôi xa lánh bạn bè, tôi nhốt mình trong thế giới của riêng tôi, và đặc biệt ý nghĩ muốn đến một thế giới nào đó không có những đau khổ, những tổn thương luôn lẩn quẩn trong tôi từng ngày, từng giờ. Mẹ tôi đến, mẹ đã đè nén những đau khổ của mình xuống tận cùng trái tim để đến bên tôi, vực tôi dậy, cướp lại tôi từ tay tử thần. Vào cái đêm hôm ấy, mẹ đã sinh ra tôi một lần nữa. Tôi như được sống trở lại và vượt qua những ngày xem như u tối nhất trong đời mình. Và cứ thế, thời gian vẫn trôi với nhiệm vụ của nói chỉ riêng tôi đã thật sự trưởng thành hơn trong vòng tay ôm siết bất tận của mẹ. Tôi vẫn nhớ như in những lời mẹ đã nói với tôi. - Bây giờ, mẹ chỉ có hai anh em con là niềm tin để sống, nếu con có mệnh hệ gì thì làm sao mẹ sống nổi đây ?!? Nước mắt tôi lăn dài trên má. " Con sai rồi mẹ ơi !!! " những lời trong tôi muốn thốt lên nhưng bị nghẹn lại. Tôi sai thật rồi, tôi đã quên một điều, thời gian qua người bị phản bội là mẹ, người đau khổ nhất cũng là mẹ, nước mắt mẹ rơi ướt gối từng đêm thế nhưng tôi đã không ở bên cạnh an ủi mà lại buông xuôi chính bản thân mình. "Con xin lỗi! " cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nói được với mẹ tôi câu đó nhưng tôi tin chắc một điều rằng mẹ tôi không bao giờ cần tôi phải xin lỗi, câu xin lỗi làm mẹ tôi vui nhất có lẽ là " mẹ ơi! con đang sống rất tốt " như vậy là đủ rồi. Bây giờ, mẹ tôi vẫn chỉ là một người bình thường trong mắt người khác nhưng đối với tôi, mẹ chính là nguồn sống, là động lực giúp tôi hướng đến tương lai và vượt qua những khó khăn giông bão của cuộc đời. " Hãy luôn ở bên con, mẹ nhé ! " bởi vì con thương mẹ vô cùng...