-= Mối Tình Đầu =- o0o Hôm nay mình tham gia event và sẽ viết về 1 người con gái mà mình đã yêu, yêu rất nhiều: Cao Thị Nhật Linh Mình và Linh học trung trường THPT. Quen nhau cũng tình cờ trong 1 dịp cách đây hơn 3 năm. Ngày 25.8.2008 Mình ở cách Linh khoảng 2km, thuộc 2 xã nhỏ của huyện Vĩnh Tường. Lần đó 2 xã đá bóng giao lưu với nhau rồi xảy ra mâu thuẫn và ẩu đả. Mình không tham gia đá bóng chỉ đứng cổ vũ nhưng khi thấy ẩu đả cũng vào can ngăn. Dĩ nhiên khi can ngăn mình theo phe dân mình, và Linh thì cũng tương tự. Nhìn cái mặt vênh lên cãi nhau với đám con trai bằng khóa mình thấy buồn cười và đó cũng là hình ảnh mà mình mãi không quên. Mãi sau khi lên THPT, mình và Linh học trung 1 trường và mình có dịp gặp lại Linh. Hình ảnh đó trong mình vẫn không phai nhạt. Mình nhờ 1 số đứa bạn cùng dân học chung lớp mình hỏi thăm về Linh và dần dần làm quen. Rồi mình bắt đầu " thư làm quen" với Linh. Hồi đó chưa như bây giờ chưa có điện thọai để tâm sự đêm khuya mỗi ngày. Trong mắt mình Linh là 1 cô bé ăn mặt giản dị, hay cười, ăn nói vụng về nhưng dễ gần. 2 đứa cứ 1 ngày 1 thư trao nhau trong vội vàng. Lúc đó cũng chỉ coi nhau như bạn bè, mình rất quý Linh vì L nhỏ nhắn, nụ cười xinh xinh mà mình vẫn gọi yêu là " mặt lợn ". Hằng ngày đến lớp mình chỉ chờ lá thư của Linh đến nơi rồi tủm tỉm cười như thằng ngốc khi đọc. Rồi 1 ngày, Linh vẫn đến lớp như mọi khi nhưng lá thứ đó Linh ko rep lại. Tiết 1 chờ. Tiết 2 chờ. Rồi tiết 3. Tiết 5 trôi qua trong buồn bã mình biết hôm nay Linh không viết lại cho mình. Buồn bã ra về, bước thẫn thờ ra lán lấy xe rồi phóng về nhà. 8h tối, ăn cơm xong chui vào bàn học đóng kín cửa lấy lá thư cũ ra đọc, lại cười. Rồi thấy chạnh lòng khi hôm nay không có tin gì của Linh. Rồi mình thấy : Mình đang nhớ cố bé sao ? Hay là mình yêu? Cũng không biết nữa 3 ngày sau đó cũng vậy. Vẫn buồn bã ra về và bắt đầu đưa mắt quanh sân trường tìm Linh. Thật buồn làm sao. Lấy xe là đi chậm ra cổng. 1 bàn tay vỗ nhẹ : "Nhớ tao à ?" Ngửa mặt quay lại mình hỏi là ai thì : Linh ! - Sao mấy hôm nay không viết thư? - Bận học kiểm tra mà không có thời gian. - Ukm đợi mãi không thấy. - Thế nhớ tao à? - Ukm, 1 chút, không nhiều nhưng không ít. - Đi chơi không? - Đi đâu? - Đi bãi cát với tao? Mình miễn cưỡng đi theo và làm siêu nhân trông xe nhìn 7 con vịt giời chạy nhảy dưới bãi cát. 5h10. - Về đi mày. - Ukm. - Trông xe vui không ? - Cũng bình thường? - Mày không thích nghịch nước và cát à? - Không thích lắm. - Thế sao còn đi cùng tao? - Tao muốn gần mày? - Sao lại thế ? - Tao thích mày, ngốc! Linh không nói gì mà lặng lẽ đi thật nhanh. Có lẽ ngại. Mấy ngày sau đó Linh tránh mặt mình, cũng không còn thư tâm sự nữa. Mình hiểu có lẽ cô bé không thích mình.ỏ ngày sau mình không đi học mà chốn đi chơi game. Ngày thứ 4 khi đang phê pha đến lớp nồng nặc mùi rượu, nằm lim dim ngủ thì nghe tiếng gọi ngoài hành lanh. Dụi mắt xin ra ngoài, Linh nói vội 1 câu : tan học ở cổng trường nhé , tao có chuyện muốn nói. Hồi hộp khi hết tiết 5 vẫn chưa tỉnh,đợi cổng trường và cùng nhau đạp xe về ( lãng mạn hem ) Linh bắt đầu : - Tao nhớ mày. - Sao mầy hôm trước bảo không thích cơ mà. - Tao bảo bao giờ. - Không gặp mặt thì là thế còn gì. ... - Thế sao tự dưng nhớ? - ... Linh đạp nhanh về bỏ lại tôi phía sau. Hôm sau mình hạ quyết tâm 1 lá thư ngỏ lời : Yêu nhé !! Câu trả lời là : Không nhé. Mình không rep cũng không liên lạc, gặp mặt gì nữa luôn. khoảng 2 tuần sau đó. 1 ngày đẹp trời 8.3 - Sao dạo này mày không viết thư cho tao. - " Không nhé !" - " Yêu nhé " - Thôi đừng đùa. - Tao có tình cảm với mày mà, thích thật rồi đấy. Tình yêu học sinh thật ngây ngô đúng không? vậy là từ này 8.3.2009 đến bây giờ, gần 3 năm yêu nhau thật nhiều kỉ niệm, nhiều niềm vui và mình thật sự hạnh phúc, thật sự coi Linh là gia đình nhỏ của bản thân. Dù buồn nhưng lí do 2 đứa phải xa nhau mình cũng chấp nhận được. Sẽ chẳng còn cảm giác với 1 ai được như vậy. Mối tình đầu là mối tình đep nhất đúng ko? 3 năm gần nhau, học sinh viên cũng ở chung, nấu chúng ăn cơm chung, quần áo giặt chung. Cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Cùng bên nhau vượt qua khó khăn. Nhưng cuối cùng, hứa không buông tay nhưng bây giờ thì sao? Giờ ai giữ nổi những lời đường mật từng trao. Đây là cảm xúc thật của mình và người con gái mình yêu. Buồn nhưng rất đẹp! Dào cản lớn nhất có lẽ do nhà tôi thuộc tầng lớp nông dân, nhà cố bé là việc chức. 2 tầm nhìn khác nhau. Nên.... Tôi chỉ biết nhìn người ta dần đi ra khỏi cuộc đời mình.
ộc mới ctay rùi anh ạ nên em mới buồn thế. Cũng có lí do nên cả 2 không thể bên nhau nữa Tiếc cho 1 cuộc tình