ngày 19 tháng 06 năm 2012 Nỗi buồn có tên nhưng không biết từ đâu. Phải chăng "tình nghĩa anh-em" chỉ là sự giả tạo của lòng dạ con người? cũng đc ko biết có vẫn đề gi chan quá xx Tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Cái nỗi buồn kỳ lạ ấy cứ dâng trào lên trong tôi. TÔi đã tự hỏi mình rằng: Vì sao mình phải buồn cơ chứ? Có cái gì đáng để mìh phải buồn đâu? .... Buồn làm chi cho vô ích? Thực ra thì chúng nó có liên quan gì đến mình đâu cơ chứ? Buồn để làm cái gì? ...... Thế nhưng, Nỗi buồn trong tôi vẫn tự dâng trào lên trong lòng... Tôi buồn, một nỗi buồn không tên! Tôi cũng không biết nữa. Với tôi hai từ anh em thật thiêng liêng và quý giá. Có lẽ có người sẽ cho rằng chẳng qua cũng chỉ là giả tạo, làm gì mà có tình huynh đệ nào mà như phim chưởng đc. Vâng tôi đồng ý là không thể giống phim chưởng đc! Nhưng chẳng lẽ nó lại mong tính chất giả dối hay sao? Thế ý nghĩa của hai từ anh em đó là gì? Tôi cũng chẳng biết nữa. Và có lẽ cũng chẳng ai có thể cắt hết nghĩa hai từ ấy. Tôi đã từng nghĩ: Anh em thì dù không chung dòng máu huyết thống đi chăng nữa thì cũng sẽ luôn luôn yêu thương và tôn trọng nhau, cũng giúp đỡ nhau khi khó khăn hoạn nạn, cùng chia sẻ cho nhau những phút vui buồn trong cuộc sống,.... Có lẽ tôi đã quá ngây thơ phải không? Huyết thống thì không thể thay đổi nhưng mà lòng dạ con người thì lại rất chóng đổi thay. Khi mới quen nhau thì buông bao nhiêu lời khí tiết, hùng hồn. Nhưng khi sống cùng nhau thì mới bộc lộ ra bao nhiêu điều giả dối. -Mới quen thì một câu anh nói em chẳng giám không nghe. -Mới quen thì anh luôn là số 1 em là số 2. -Mới quen nhau thì em thề em hứa. -Mới quen nhau thì em vâng em dạ. -Mới quen nhau thì anh và em không bao giờ thiếu bóng một ai. -Mới quen nhau thì....... Vâng! Mới quen nhau thì cái gì mà chẳng có thể nói được. Thế nhưng chẳng bao lâu thì cái tình nghĩa ấy cũng nhạt phai. -Kim chỉ phải có đầu! -***! Ở đây làm đ... gì mà có dầu mới chẳng đuôi? Hơn nhau mấy tuổi mà đòi làm đầu mới chẳng kim chỉ gì? ???? Tôi cứ tự hỏi thế là thế nào? -Anh mới chẳng em cái gì khi mà thằng anh nói thằng em lại phớt lờ như không biết. - Anh với chẳng em cái gì khi mà: Ui dào! Mình thì có ra cái "Mốt" gì đâu mà suốt ngày dục người khác học hành? -Thân còn chẳng lo nổi nữa là đi lo cho thiên hạ? ..... .Đó! Những thằng em yêu quý, có đứa còn không khác anh em ruột của tôi đã nói về tôi như thế đó. Cái buồn là lại nói sau lưng chứ không phải là nói thẳng thắn. hiên hạ? Chúng nó nói Thiên hạ? chẳng lẽ tình anh em bấy lâu chúng nó coi mình chẳng là gì như thế? Thế mà tôi đã từng trân trọng tiếng: "Anh" chúng nó gọi tôi hàng ngày như trân trọng danh dự của mình. Tôi đã từng nghĩ: Người khác đã mất công gọi mình bằng anh, chắc hẳn trong họ có một chút gì đó gọi là : tôn trọng mình. chính vì thế mình phải sống sao cho xứng đáng với cái từ anh mà người ta gọi mình. Anh? Liệu có đúng với cái nghĩa khi mà ng ta gọi tôi không nhỉ? Tôi đã nghĩ rằng có. Nhưng rồi khi những câu nói thực lòng kia đập vào tai tôi đau nhói thì tôi lại cảm thấy rất phân vân. Hay đó chỉ là chúng nói đùa với nhau thôi nhi? Chẳng phải chúng nó rất hay đùa cợt nhau hay sao? Chẳng phải chúng vẫn gọi tôi là anh ngọt xớt đến thế cơ mà? Tôi chẳng biết và tôi cùng chẳng hiểu nữa. Chắc có lẽ tôi đã quá ngu ngơ hoặc tôi đã quá quan trọng hóa vấn đề lên rồi. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu: Tại sao con người ta lại có thể nói bao điều như thế rồi lại có thể dễ dàng coi như là chưa từng nó gì hết. Tôi đã từng nghĩ, dã từng tưởng tượng ra cái viễn cảnh gọi là tình bạn- tình anh em huynh đệ đẹp như trong Quân ngũ tôi đã có, đẹp như trong chuyện tranh, đẹp như trong những bộ phim mà trên tivi tôi thường thấy. Tôi đã nghĩ và tôi đã cố gắng làm. Nhưng rút cuộc tôi đã lầm. Hay nói chính xác là tôi đã quá ngây thơ! Tôi đã nghĩ : Thôi mặc kệ chúng nó, muốn làm gì thì tùy chúng nó chứ sao? Dù sao chúng nó cũng chẳng tôn trọng gì mình cả! Dù sao chúng nó sống hay chết thì cũng chẳng liên quan gì tới mình cả. Nhưng một người anh sẽ còn là một người anh nữa không nếu mà người anh đó không quan tâm đến em của mình. Không biết chúng có khỏe mạnh không? Chúng sinh hoạt học hành tốt không? Nếu chúng ham chơi thì cũng phải nhắc nhở chúng chứ! Khi chúng ốm đau thì phải lo lắng thuốc thang cho chúng chứ..... Và một người em có đúng nghĩa không nếu khi người anh nói thì em bỏ ngoài tai? Khi người anh sai thì coi như không biết? Khi người anh không có đó thì lại nói xấu sau lưng???.... Rồi sau này cuộc sống của mấy thằng cùng xóm trọ sẽ thế nào nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa! Tôi chẳng muốn nghĩ nữa! Tôi mặc kệ tất cả! Tôi mặc kệ cái tình nghĩa anh em ý! Tôi không quan tâm...... Tôi buồn! Tôi cảm thấy mệt mỏi...... Một nỗi buồn không biết từ đâu........