Truyện Ngắn

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi Ngày Trở Lai07, 10/1/13.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Truyện ngắn : ♥ anh xin lỗi... ♥


    ♥ ANH XIN LỖI... ♥

    [Đảm bảo đọc xong bạn sẽ khóc....]
    -----------------------------------------------------
    -" Đừng chạm vào cuộc sống của a nữa đc k? đừng cản trở bước đi của a nữa,xin e ! "
    ...
    ..
    -" A là đồ tồi,a k xứng đáng với tình yêu của tôi Long ạ "
    Đó là lời chia tay nó đã nói với Trang và đó cũng là lời cuối cùng Trang nói trong khi khóc nức nở rồi cúp máy.
    Trang tắt máy quá nhanh,Trang k kịp nhận ra,k kịp nghe thấy những tiếng nấc nghẹn lòng.. Ở đầu dây bên kia.
    -Đúng,a là 1 kẻ tồi tệ,1 gã tồi yêu e nhất.
    Nó và Trang yêu nhau đc 2 năm,1 khoảng thời gian dài và êm đềm cho đến khi chuyện xảy ra.
    Nó vội vàng lau nước mắt rồi chầm chậm nhớ lại ngày đầu khi quen Trang.
    ...
    Đó là 1 buổi chiều năm nó học lớp 12,sau tiết học hóa nó đc cô giáo phân công rửa và đi cất
    đồ dùng dụng cụ thí nghiệm của buổi học. Có hẹn với lũ bạn đi đá bóng,nó vội vã làm thật nhanh.
    Cất đồ xong nó lao thật nhanh ra cửa và ...
    -Rầm ! nó va phải 1 ai đó.
    Nó loạng choạng lùi ra phía sau,trước mặt nó là 1 cô gái đang ngồi bệt dưới đất,1 tay chống còn 1 tay
    xoa đầu .. Nó tiến lại giơ tay ra
    -Xin lỗi e , a vội quá , e k sao chứ?
    Cô gái nắm lấy tay nó đứng dậy rồi nói :
    -Biết người ta bao nhiêu tuổi mà gọi là e,vô duyên.
    Nó hơi bất ngờ vì câu nói đấy,nó gọi thế là vì cô gái có dáng vẻ nhỏ bé,trông chỉ như các cô gái lớp dưới.
    Cười ngượng,nó đáp lại:
    -Hì. Vậy mình xin lỗi,bạn ko sao chứ?
    -Tôi k sao,may mà tôi k mang thứ gì vào đây cất,k thì bạn đền ốm.
    Cô gái nhặt cặp sách lên rồi quay đi,nó vẫn đứng đấy nhìn theo,bất chợt cô gái nói với lại :
    -Mình tên Trang,học 12A3
    Nó mỉm cười rồi lại chợt nhớ ra lũ bạn đang chờ,nó vội vàng chạy ra sân bóng.
    ...
    ..
    Xẩm tối,đang lang thang trên đường về nhà,nó rẽ vào 1 quầy bán thẻ điện thoại. 1 người có dáng vẻ hơi quen
    quen đang đứng trước nó,hình như là Trang.
    -" Đúng là cô bé chiều nay mình va phải,cô ấy cũng mua thẻ phone à?Chắc nhà cô ấy gần đây "
    Trang k nhận ra nó đang đứng ngay đằng sau.
    ...
    -Bắn cho cháu 100k mạng Viettel.
    -Đọc số đi cháu
    -098xxxxxxx
    ...
    Nhanh tay,nó bấm lấy số phone của Trang rồi quay người lại chạy đi thật nhanh.
    Trang quay ra nhìn nhưng k nhận ra nó.
    ...
    Tối đến,sau 1 hồi đắn đo,nó quyết định nhắn tin cho Trang.
    -Này Trang,chiều nay lúc va phải mình bạn ko sao thật chứ??
    15p sau...
    -Thật ! mà sao bạn lại có số mình vậy 0.o??
    -Tình cờ thôi,hôm nào bạn rảnh,mình có thể mời bạn đi ăn gì đó đc ko?
    -Tại sao mình phải đồng í??
    -Thì cứ coi như là mình xin lỗi vụ chiều nay đi
    -Đc rồi. Ăn chè nha,mà nói trước mình ăn nhìu lắm đấy. OK.hehe
    -OK. Mình cho bạn ăn no căng luôn
    ...
    Nó và Trang quen nhau như vậy,đơn giản và nhẹ nhàng,rồi thời gian trôi,dần dần 2 đứa yêu nhau.
    ...
    1 dòng nước mắt lại trào ra khi nó vô tình nhìn vào bức ảnh 2 đứa chụp chung để trên bàn học. Khẽ lau
    nước mắt,nó úp tấm hình xuống rồi tắt điện đi ngủ
    ...
    Lúc mới chia tay,Trang vẫn cố gắng níu kéo nó,mặc dù Trang k sai.Trang k làm điều gì sai để nó chia tay cô.
    Nhưng Trang vẫn cố gắng níu lấy nó,Trang đã khóc,khóc nhiều lắm,mắt Trang sưng lên. Vì Trang vẫn yêu nó,yêu nhiều lắm.
    Nhiều khi tưởng chừng Trang k chịu nổi cơn đau này,nó nói chia tay quá đột ngột và k hề có 1 lí do nào giải thích đc sự thay đổi của nó. Mỗi lần nhớ nó,Trang lại khóc,lại gọi điện,nhắn tin cho nó.
    Nó vẫn lạnh lùng,vẫn đẩy Trang ra bằng những lời lẽ lạnh nhạt,đôi khi còn nặng lời với Trang.Thất vọng,cô đơn
    trong buồn tủi. Trang cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó.
    ...
    Nó k còn ba mẹ,ba nó mất vì 1 tai nạn hồi nó lớp 3,rồi khi nó lên lớp 5 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh
    ung thư quái ác. Nó sống 1 mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại,khi bé nó còn được họ hàng
    giúp đỡ,nhưng từ năm vào cấp 3,nó phải tự lo cho cuộc sống của nó,nó làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền.
    Lâu lâu nó vẫn đc các cô,chú,bác bên nội tru cấp 1 khoản nhưng rất ít. 1 cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ,và dường như từ lúc có Trang,nó có thêm nhiều nghị lực hơn.
    ...
    Trái ngược với nó.. Trang là con gái 1,gia đình khá giả.Ba mẹ đều là công nhân viên chức.Trang có thân hình nhỏ nhắn,dễ thương,nhất là cái má lúm đồng tiền mà lúc nào nó cũng say mê nhìn ngắm mỗi khi Trang cười.
    Nó vẫn hay trêu Trang.
    -" Sau này a lấy e,con của chúng mình nhất định sẽ có cái má lúm giống e và cái răng khểnh giống a "
    Trang đỏ mặt,nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó. Cả 2 rất hạnh phúc.
    ...
    1 năm trôi qua kể từ khi chia tay,có lẽ con người ta khi mà phải chịu 1 nỗi đau nào đó quá lớn,phải đối mặt,
    phải sống trong nỗi đau ấy,dần dần họ cũng sẽ quên đi,sẽ trở nên vô cảm.
    Trang cũng vậy,Trang đã quên đc Long,Trang hận Long. Và hình như vì quá hận nên Trang muốn nó biết rằng.. Ko có nó,Trang vẫn sống,Trang vẫn có thể hạnh phúc,ko việc gì cô phải hối tiếc 1 người vô tình,bạc bẽo như vậy nữa.
    ...
    Khoảng thời gian đó,nó cố tỏ vẻ như k có gì ảnh hưởng,k có gì xảy ra với nó.Nó cố gắng tránh mặt Trang,nếu
    có vô tình gặp nhau,nó cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi,Trang cũng vậy.Nhưng cô đâu biết rằng lại
    1 lần nữa.. Cô k kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn.
    Ở sâu trong trái tim nó,vẫn còn tên 1 người con gái.. là Trang.
    ..
    Nó vẫn yêu Trang,nó k bao giờ muốn rời xa Trang.Nhưng vì muốn Trang hạnh phúc,muốn Trang có 1 cuộc sống no đủ,nó đành chấp nhận phải rời xa Trang,chưa 1 lúc nào nó quên đi Trang.
    Nó vẫn giữ những tấm hình của Trang,những món quà Trang tặng,gìn giữ cẩn thận.Vẫn nâng niu,vẫn xem như
    nó và Trang vẫn đang yêu nhau..
    Nó xót xa hình dung lại ngày hôm đấy..
    ...
    7h tối,nó đang nằm đọc sách,có tiếng gõ cửa.Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượn sách hoặc là Trang đến
    kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi.Nó mừng rỡ ra mở cửa.
    Trước mặt nó là 1 người đàn ông và 1 phụ nữ trạc tuổi bố mẹ nó,có lẽ là 1 đôi vợ chồng.
    ..
    -Cậu là Long phải ko?
    -Dạ Phải ! 2 bác có việc gì ạ?
    -Ừ,vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.
    -Vâng,mời 2 bác vào trong nhà,cháu pha chè rồi nói chuyện.
    -Thôi khỏi,chúng tôi nói nhanh thôi.
    Vừa ngồi xuống ghế,người phụ nữ lên tiếng.
    -Cậu yêu cái Trang,con gái chúng tôi phải ko?
    Nó sững người,hóa ra đây là ba mẹ Trang,mặc dù yêu nhau 2 năm nay,nhưng chưa bao giờ nó vào nhà Trang,
    chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Trang,sở dĩ nó nghĩ vì cả 2 đứa vẫn đang đi học,như vậy có lẽ k nên.
    -Vâng,vậy ra 2 bác là ba mẹ của Trang ạ,cháu xin lỗi.Cháu vô í quá,tại cháu chưa có dịp đc gặp 2 bác nên..
    Người phụ nữ chặn lại.
    -Tôi muốn cậu tránh xa cái Trang nhà tôi ra.
    Nó lặng người,môi run run và mất 1 lúc nó mới bình thường trở lại,nó cúi mặt xuống
    -Chắc cậu cũng biết tại sao tôi cấm cậu rồi,chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có 1 cuộc sống hạnh phúc,no đủ,sung túc nhất.
    -Vâng ! Cháu hiểu.Cháu xin lỗi.
    -Nếu cậu thật sự yêu nó,hãy để nó có 1 người chồng tốt.Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay.Chào cậu.
    Nó như người vô hồn,2 dòng lệ từ từ trào ra,cay đắng.Nó cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc.
    Nó chia tay Trang,nó đã phải chuẩn bị tâm lí,cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất,cố gắng k bật khóc
    lúc nói.Nó chỉ gọi điện,nó k dám gặp Trang,vì nó biết Trang sẽ giữ nó lại hỏi lí do bằng đc,Trang sẽ khóc.
    Nó sẽ k chịu đc khi thấy Trang khóc,nó sợ nó lại yếu lòng,nó lại ôm lấy Trang.Sẽ làm ba mẹ Trang thất vọng.
    ...
    Nó luôn dõi theo Trang,luôn là người lặng lẽ đi sau Trang,âm thầm đứng nhìn Trang từ 1 góc nào đó.Nó k biết
    chia sẻ với ai ngoài 1 thằng bạn thân hồi cấp 3 tên Huy,cũng là bạn của Trang.
    Huy vẫn luôn an ủi nó,động viên,khích lệ nó cố gắng sau ngày ấy,là người gián tiếp thăm hỏi tình hình của
    Trang cho nó.
    ..
    -Chuyện đã rồi,mày đừng ôm buồn mãi nữa.Trang nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.
    -Có lẽ đến khi nào Trang lấy chồng,tao mới thực sự yên tâm về Trang.
    -Thế mày định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ,mày cũng phải bắt đầu lại như Trang chứ?
    -Ừ... Nhưng k phải lúc này mày ạ..
    ...
    Rồi Trang cũng có người yêu mới,tên là Cường. Là 1 người đàn ông thành đạt,phong độ.nghe Huy kể hình như là 1 đối tác gì đó với ba của Trang,1 lần vào nhà Trang ăn cơm,họ gặp nhau...
    ..
    -Trang sắp cưới rồi đấy,mày yên tâm đc chưa?
    -Ừ,chắc rồi.
    -Thế mày tính như nào?
    -Học xong rồi nhưng mà chắc tao k có khả năng xin đc việc đâu,k có tiền mày ạ.
    -Thế chả nhẽ cứ ở nhà?
    -Đâu có,tao định sắp tới sang Nga đi xuất khẩu lao động,có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu,hơi vất 1 tí nhưng sức mình có thì lo gì,đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.
    -Mày muốn đi là vì muốn quên Trang đúng ko?
    -Mày...
    -Ừ thôi như thế cũng tốt cho mày.
    ...
    Và dường như mọi thứ k bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn,ngày định mệnh ấy cũng đến.
    Trang đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng,qua 1 dãy phố,khi Trang đang dừng lại để
    nghỉ.
    -Xoảng!!!
    có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu,Trang nhìn ngước lên.Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống,rơi cả vào mắt Trang,rất may những mảnh to đều k rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụi hay là gì,Trang đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Trang hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh.
    ...
    Tỉnh dậy,Trang thấy đau,rất đau ở 2 mắt,cô k mở ra đc,vì đau,và vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt Trang.
    Trang rất sợ,cô bật dậy rồi 2 tay đưa ra phía trước mò mẫm,miệng gọi tên ba mẹ liên hồn.
    1 bàn tay nắm lấy tay Trang.
    -Con yêu,mẹ đây,đừng sợ,có mẹ đây rồi,k sao đâu con,mọi thứ ổn rồi.
    -Mẹ ơi,con đau lắm,tối lắm,con k mở mắt đc,con đang ở đâu??
    -Mắt con đang đau,đừng mở ra.Con đang trong bệnh viện,ba mẹ đều ở đây cả rồi,con đừng sợ.
    -Tối lắm mẹ ơi,con đau lắm,con bị làm sao rồi mẹ ơi.Mẹ nói đi?
    -Có người làm vỡ cửa kính,con bị thủy tinh rơi vào mắt,nhưng k sao đâu,ba mẹ ở với con đây rồi.
    -Mắt con có bị sao k mẹ? con thấy đau lắm,con k mở ra đc.
    -Con nằm xuống,đừng sợ.Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa cho con ngay,con yêu đừng lo.
    ...
    Trang đc chuẩn đoán là bị chấn thương giác mạc nghiêm trọng,điều kinh khủng hơn nữa là.. Trang sẽ k còn
    đc nhìn thấy ánh sáng trở lại nữa.Nghe bác sĩ nói,ba mẹ Trang bật khóc nức nở,thương con gái duy nhất,chỉ vài tuần nữa là lên xe hoa,sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc.Trớ trêu thay,trò đời luôn là như thế.
    Tự đoán đc tình trạng hiện tại,khi ba mẹ vừa vào phòng.Trang hỏi:
    -Con có bị mù k hả mẹ,con có thấy đc nữa k hả mẹ??
    ..Xót xa. Mẹ Trang ôm lấy cô bật khóc.
    -Ba mẹ xin lỗi,ba mẹ sẽ cố hết sức để chữa cho con,ba mẹ sẽ tìm người thay mắt cho con bằng mọi giá.
    Trang cũng bật khóc theo mẹ,dù mắt Trang đau xót vô cùng,tuy k ra nổi nước mắt,nhưng ai cũng hiểu nỗi đau
    cả thể xác và tinh thần lúc này Trang phải chịu đựng.
    ...
    Nó đứng bên ngoài,nó k dám vào,k muốn để ba mẹ Trang biết nó đang ở đây,k muốn để Trang biết 1 kẻ như nó
    đang ở đây.Huy đã báo tin cho nó biết,nó vội vàng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
    Nó đau nhói trong tim,cố gắng cầm nước mắt khi nghe những lời kêu khóc của mẹ Trang và của người con gái mà nó yêu nhất.
    -Con muốn đc nhìn thấy mọi người,muốn đc thấy ba mẹ vui cười,đc nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc,đc nhìn thấy chồng con,đc nhìn thấy những đứa con mà sau này con sinh ra.Con k muốn như thế này.Con sợ lắm mẹ ơi.
    Đau thắt trong lòng,nó ngậm ngùi quay bước chạy thật nhanh ra ngoài,nước mắt lại rơi,đã gần 2 tháng nay,nó tưởng chừng sẽ k phải khóc vì Trang 1 lần nào nữa.
    ...
    5 ngày sau. Có 1 người đồng ý hiến giác mạc và Trang có cơ hội chữa lành mắt trở lại.Trang vui mừng khi nghe ba mẹ báo tin,mẹ Trang nói là của 1 người đã khuất,trước khi mất người đó có di nguyện như vậy.Trang thầm cảm ơn người đó.
    ..Ca phẫu thuật thành công,Trang nhìn thấy ánh sáng trở lại,thấy ba mẹ Trang,người chồng sắp cưới của Trang
    Với Trang lúc này,k điều gì hạnh phúc hơn đc nữa.
    ...
    Rồi 1 ngày...
    -Trang à,mẹ bảo này.
    -Dạ.
    -Mẹ nghe nói thằng Long nó vừa mất đc mấy hôm đấy,nghe nói là bị mấy thằng thanh niên phóng nhanh vượt ẩu đâm vào khi đang bị CSGT đuổi,số nó khổ quá,đang đi trên vỉa hè thôi mà thằng kia cũng đâm vào,con đến thắp cho nó nén hương.
    -Con sắp cưới rồi. Để qua đám cưới đi mẹ,thật tình con k bao giờ muốn đến nhà kẻ bạc tình đấy nữa.
    -Nhưng mà con à...
    -Con ra ngoài với a Cường đây,mẹ cứ ăn cơm trước đi nhé.
    ...
    Vừa bước ra ngoài,Trang gặp Huy đang đứng đợi.
    -Ô kìa,sao hôm nay bạn Huy lớp phó lại đến tìm tớ thế? Trang cười hỏi.
    -Bạn có định đến thắp cho Long đc nén hương k? Dù gì nó cũng là...
    -Để sau đi,giờ tớ k muốn nhắc đến. Nếu chỉ là việc ấy thì tớ phải đi đã nhé.
    -Dừng lại,thật sự tớ phải nói với bạn chuyện này.
    -Chuyện gì???
    -Nếu thằng Long còn,tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra,nhưng giờ nó mất rồi.Tớ phải nói,tớ cả bạn ra quán cafe nói chuyện đi.
    ...
    ..
    -Có 1 hôm,chính chỗ này,tớ gặp chồng sắp cưới của bạn đang ngồi ngay đằng sau nói chuyện với bạn của hắn,lúc đấy bạn vẫn đang ở bệnh viện mắt.
    -Chuyện gì?? Như thế nào??
    -Hắn nói nếu bạn k thể chữa,k thể thấy lại đc nữa,hắn sẽ nói chia tay. Bạn mà phẫu thuật chậm vài hôm nữa thôi
    là hắn nói chia tay rồi.
    -Bạn nói gì thế? A đấy k phải loại người như thế. A đấy yêu tớ và tớ cũng vậy.
    -Tớ biết,hắn yêu bạn,nhưng khi bạn gặp chuyện như thế,hắn đã nản lòng. Liệu 1 người như thế có đáng làm chồng bạn ko??
    -Tớ k cho phép ai nói xấu a đấy như vậy.Tại sao tớ phải tin bạn?? Bạn là bạn thân của Long,bạn muốn giúp Long
    phá bọn tớ đúng k??
    -Đc rồi,thế thì bạn hãy tự dùng đôi mắt của Long mà nhìn nhận cái người chồng của bạn đi,nhưng đừng hối hận.
    -Bạn... bạn nói gì cơ?? Mắt của ai??
    -Có lẽ bạn nên hỏi bố mẹ bạn,tớ nói đến đây thôi. Tớ k để sự hi sinh của Long là vô ích đc.
    ........
    ...
    Trang chạy thật nhanh về nhà,trong đầu Trang lúc này hàng ngàn suy nghĩ lẫn lộn,đan xen cả sự sợ hãi,Trang sợ
    rằng điều Huy nói là thật,nhưng k phải về Cường,mà là về Long.
    Về đến nhà,Trang thấy ba mẹ mình ăn mặc gọn gàng như đang chuẩn bị đi đâu đó.
    -Ba mẹ định đi đâu à??
    -Sao con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy?? Ba mẹ định đến nhà thằng Long,thắp hương cho nó.
    -Trước khi đi ba mẹ phải trả lời con chuyện này đã.
    ...
    ..
    -Có phải,người hiến mắt cho con mà mẹ nói là nói dối đúng ko? Người đó là Long đúng ko??
    -Tại.. tại sao con??
    -Ba mẹ đừng giấu con nữa,con muốn biết,con phải biết.
    -Đến nước này ba mẹ cũng k giấu con nữa,là Long nó yêu cầu ba mẹ phải giữ kín k để con biết thôi.
    ....
    Trang chết lặng người,điều cô sợ nhất là sự thật,Huy nói đúng. 1 sự thật mà kinh khủng nhất từ trước đến nay cô
    phải chịu đựng,còn hơn cả lúc Long chia tay cô và lúc cô biết cô bị mù.
    -Nó biết con bị hỏng mắt,nó đã đến gặp ba mẹ và xin ba mẹ đồng ý để nó hiến mắt cho con.
    ..
    -Từ đầu ba mẹ k đồng í,nhưng mà....
    ....
    ...
    ..
    -Cháu xin 2 bác,2 bác đồng ý giúp cháu,đây là điều cuối cùng cháu có thể làm đc cho Trang. Cuộc sống từ nay về
    sau của cháu,cháu chấp nhận,cháu sẽ tự lo đc.
    -Nhưng mà,chúng tôi k thể làm thế với cậu,chính tôi đã cản cậu với...
    -Ngày đấy,cháu đã đồng í làm theo lời bác vì cuộc sống của Trang,bây giờ vẫn vì cuộc sống của Trang,cháu mong 2 bác đồng í.
    ....
    ..
    -Nó khóc trước mặt ba mẹ,k biết làm như nào,thương con nên ba mẹ đồng í,tội cho nó quá. Ở hiền gặp lành mà
    sao nó lại gặp điều tai ác như thế. Ba mẹ định sau khi nó hiến mắt cho con,ba mẹ sẽ tru cấp tiền cho nó mỗi
    tháng,để nó có đủ ăn đủ mặc đợi đến khi nào có người nào hiến mắt,ba mẹ sẽ chữa lại cho nó.
    ..
    Rồi mẹ Trang cũng bật khóc.
    -Thế mà,chưa kịp đền đáp cho nó cái gì mà nó đã..... Mẹ xin lỗi,ngày xưa mẹ đã ngăn cấm con với nó. Nó làm
    thế đều là vì con thôi,mẹ k tốt.
    -Con đừng trách nó nữa,cùng bố mẹ đến thắp hương cho nó đi.
    ....
    Trang ngã quỵ xuống,mắt cay cay,Trang bật khóc. khóc như chưa bao giờ đc khóc,như ngày xưa lúc nó nói chia tay Trang.
    ....
    Nhìn tấm di ảnh của nó,vẫn đôi mắt dịu dàng nhìn nó như ngày nào,khóe môi vẫn nhô lên vì chiếc răng khểnh.
    Trang đau xót,hối hận vì đã k cố gắng tìm hiểu lí do nó chia tay Trang,mà chỉ cố gắng níu kéo nó. Nước mắt Trang tuôn ra nhưng k khóc thành tiếng.
    Vào phòng nó,mọi thứ vẫn ngăn nắp,vẫn bố trí như ngày Trang và nó yêu nhau,tấm ảnh 2 đứa chụp chung vẫn
    trên chiếc bàn học,chiếc gối Trang tặng vẫn gọn gàng nơi đầu giường.
    ...
    Huy bước vào.. Rồi 1 lúc sau đưa cho Trang 1 chiếc hộp.
    -Tớ nghĩ nó là dành cho bạn..
    ....
    ..
    Đến nhà,Trang mở chiếc hộp ra,tất cả mọi thứ mà Trang tặng nó,đều nằm trong này.. Chiếc vòng cổ,chiếc nhẫn
    móc treo chìa khóa..v..v. Và 1 lá thư nó để lại cho Trang,đêm mà trước khi Trang và nó phẫu thuật giác mạc.
    ...
    ..
    " E à,a k hi vọng 1 ngày nào đó e đọc được những dòng này. Vì khi ấy là lúc a k còn nữa,k còn dõi theo e đc nữa.
    Chưa 1 lúc nào a hết yêu e,chưa 1 phút nào a quên đi e.. người con gái đầu tiên và duy nhất quan tâm a,yêu thương a,ở bên a.. A xin lỗi,xin lỗi vì đã k thể đi cùng e hết đoạn đường như a vẫn hứa,k chăm sóc cho e những lúc e đau ốm,k thể nấu món chè đỗ đen mà e thích cho e ăn,k thể cõng e những lúc e thấy mỏi. Xin lỗi vì a đã làm e khóc rất nhiều,xin lỗi vì đã phải tỏ ra vô cảm với e,phải để e thất vọng vì a. Xin lỗi vì đã làm vợ đau lòng,vợ đau như thế nào,a đau gấp trăm lần như thế. Xin lỗi vì đã k thể yêu e đc nữa...
    A viết những lời này,có lẽ chẳng cho ai đọc,chẳng ai đọc đc..Nhưng a cứ viết,vì sau hôm nay,có lẽ a k bao giờ viết đc nữa,a sẽ ngắm nhìn e thật lâu.. Vì có lẽ a sẽ k bao giờ đc thấy e 1 lần nào nữa.
    E là hạnh phúc của a,a k giữ đc hạnh phúc ấy,thì có lẽ a sẽ bảo vệ hạnh phúc của e.Vì e hạnh phúc,cũng coi như a hạnh phúc rồi.A đã hi sinh tình yêu của mình 1 lần để e có 1 cuộc sống thật tốt,thì chẳng có lí do nào mà a k hi sinh lần nữa để bảo vệ nó. Nhìn e vui cười,nụ cười mà a chưa bao giờ quên.. a đã đánh cắp nó.Rồi có người lấy lại đc,trả về cho e. Thì a hiểu a nên làm gì lúc này... Quên e,nói thì dễ. Nhưng đó là điều khó nhất mà a phải làm.
    E hãy cố gắng sống thật hạnh phúc,như mình đã từng có.. À k,phải hạnh phúc hơn thế e nhé.Đâu đó vẫn có a dõi theo e,dù k nhìn thấy e.. Nhưng a vẫn luôn đi đằng sau e,dù đi chậm nhưng nếu 1 ngày nào e cần,a vẫn sẽ đuổi kịp đc mà. Vợ yêu của a. Hạnh phúc nhé..."

    THE END ....
     
    Thu Muộn thích bài này.
  2. TRUYỆN NGẮN : ( * cận thận khóc sưng mắt * )

    ○ Chiếc chăn máu - Vk Ck là phải thế ○
    _____________________________________


    Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanhcô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.

    Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.

    Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.


    Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.

    Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.

    Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.

    Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.

    "Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiế chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."

    Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...

    [​IMG]
     
    Thu Muộn thích bài này.
  3. CĂN PHÒNG KÌ LẠ

    Bữa nay có dịp "tận mục sở thị" hai câu chuyện có thật trong một "căn phòng kì lạ".

    Mình thấy một nam thanh niên vẻ mặt hiền lành vừa cúi đầu ngồi nghe bác sĩ thăm khám vừa lặng im... nghe chửi! Nam thanh niên này sau khi được người nhà đỡ ngồi lên xe lăn để đẩy đi thì hộ lý ngay lập tức đọc tên bệnh nhân kế tiếp.

    Một người đàn ông trung niên thoăn thoắt vừa "trườn" vừa "nhẩy" bằng 2 cánh tay "đi vào" phòng khám. Bác sĩ không nói gì khi khám, chỉ thỉnh thoảng thở dài; còn hộ lý thì le lưỡi lắc đầu ra chừng ngao ngán lắm.

    Mình hỏi thăm ra mới biết, bạn thanh niên kia đang có 2 chân lành lặn thì dở chứng đi... đua xe rồi bị té, tai nạn xem chừng cũng nặng. Phẫu thuật lớn nhỏ cả trăm cuộc có dư. Tốn tiền trăm triệu, tiền tỉ của gia đình mà đến hôm nay cũng chưa đứng lên đi lại được. Mỗi lần tới khám là một lần bị bác sĩ "lên lớp" vì bức xúc.

    Còn người đàn ông "nhẩy ếch" kia thì ngược lại. Bị teo cơ từ bé, thế rồi 2 chân sụp xuống và cũng không đi lại bình thường được. Thế nào mà đến tận lúc trung niên bằng này mới thổ lộ với gia đình khao khát tột cùng muốn lấy vợ sanh con.

    Cha mẹ già thương con mới bán hết nhà cửa đất đai dắt díu vợ chồng con cái lên Sài Gòn chữa bệnh. Đã khám đi khám lại biết bao nhiêu bận và bác sĩ kết luận "bó tay" mà gia đình không chịu, vẫn quyết tâm đòi khám tiếp! Nên khi được đồng ý khám thì vui ra mặt.

    "Anh quen biết nhiều người và đặc biệt là giới trẻ, nhờ anh viết lên đôi dòng nhắn gửi. Rằng các bạn không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần đang có một cơ thể lành lặn là tài sản vô giá không gì so sánh được. Hãy biết trân quý bản thân mình.

    Ra đường đừng rượu bia quá trớn, đừng phóng nhanh vượt ẩu, đừng lạng lách đua xe. Đừng coi thường mạng sống của mình và người khác. Để đến hồi có việc xảy ra phải lết vô đây nghe mấy đứa đàn bà con gái tụi em chỉ tay vô mặt chửi mắng như con thì nhục lắm, chứ chẳng anh hùng được với ai đâu ạ".

    Ai đang muốn làm "anh hùng" thì nghe nhé. Lời nhắn gửi của mấy cô bé điều dưỡng, hộ lý ở một bệnh viện chấn thương - chỉnh hình - phục hồi chức năng trong thành phố. Mình chỉ giúp truyền tải lại thôi chứ không định lên lớp ai đâu ạ!
     
    Thu Muộn thích bài này.
  4. Truyện ngắn hay: Một Con ** Yêu Nghề

    - Cô làm gái phải không?

    Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.

    - Ừ, thì sao…

    - Tôi muốn chơi cô… - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.

    Nó nhìn hắn… nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: “Tôi muốn chơi cô…”

    - Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái… Được ko?

    - Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. – Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.

    - Bao nhiêu tiền?

    - 200, tiền phòng anh tự trả.

    Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.

    - Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không… Còn tiền phòng thì… về chỗ trọ của tôi đi…

    Trời đất ơi… Đi chơi gái mà trả giá… Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là *, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua....
    hết không nghĩ ra được nữa :))
     
    Thu Muộn thích bài này.
  5. Hay nhưng hơi dài :">
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này